Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Thấy mấy người anh em ngã nhào trên mặt bàn không biết sống chết ra sao kia vẫn còn thở, Tiêu Ngọc Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, người chưa chết là được, nếu như chết rồi thì sẽ phiền phức.  

             Diệp Yêu Tinh vừa hay xuất hiện, đi theo xử lý phía sau cùng Tiêu Ngọc Phong, nên báo cảnh sát thì báo cảnh sát, nên gọi xe cứu thương thì gọi xe cứu thương, mấy cô gái bạo dạn lao lên xin số điện thoại của Tiêu Ngọc Phong, nhưng bị Tiêu Ngọc Phong quát cho bỏ chạy cả.  

             "Đội trưởng, chuyện này cứ để tôi xử lý là được", Tiêu Ngọc Phong nói, anh ta không biết vì sao cậu thanh niên trông giống 'Trần Quán Hi' này đột nhiên lại phát điên, nhưng cũng không có hứng thú đi hỏi, sở dĩ ra mặt là cũng vì Long Thiên, mấy tên cặn bã này không xứng để Bạch Diêm Vương đích thân ra tay giải quyết.  

             Long Thiên gật đầu, nhìn Tiểu Nam Tử nói: "Có cần tôi cho các cậu chút thời gian không?"  

             "Không cần, chúng ta đi uống rượu đi", Tiểu Nam Tử còn chẳng thèm nhìn Trương Lâm, quay người chuẩn bị về chỗ của mình.  

             Long Thiên nhìn Trương Lâm một cái, cũng không nói gì, từ trước đến nay anh đã không có thiện cảm với cô ta, cũng chẳng có gì để nói với cô ta cả. Dù sao cũng là chuyện của Tiểu Nam Tử, anh không tiện nhiều chuyện. Hơn nữa nếu như tối nay Tiểu Nam Tử không xông lên thì cho dù Trương Lâm có bị nghiền thành cám tại chỗ, Long thiên cũng chỉ bàng quang đứng nhìn nói một câu báo ứng mà thôi.  

             Trương Lâm muốn mở miệng nói một câu cảm ơn, nhưng nhìn thấy Long Thiên lại thôi. Long Thiên là bóng ma lớn của cô ta, năm đó cô ta lừa dối Tiểu Nam Tử, lúc đang quấn lấy tên đàn anh khối trên con nhà giàu thì Long Thiên và Phong Ức Không đạp tung cửa xông vào, không nói năng gì, trực tiếp xông đến ném tên học trưởng con nhà giàu đang trần truồng kia từ tầng bốn xuống, dọa cho Trương Lâm một phen thừa sống thiếu chết, rồi lạnh lùng ném lại một câu, dám báo cảnh sát thì sẽ giết cả nhà cô.   

             Mặc dù sau đó tên con nhà giàu đó may mắn không chết, nhưng đừng nói đến báo thù mà còn phải theo ông già nhà hắn đến tận cửa xin lỗi, kết quả hai bố con nhà đó ngây ngốc đứng ngoài không được bước vào cửa nhà họ Long, ở trước cửa còn bị đánh một trận, đánh xong rồi còn đứng lên cười nói xin lỗi, quỳ gối dập đầu gần cả ngày rồi mới dám rời đi.  

             Từ đó Trương Lâm mới biết, cái tên suốt ngày dính lấy Tiểu Nam Tử kia nhìn thế nào cũng không thấy giống công tử nhà giàu, hóa ra lại chính là đại thiếu gia của tập đoàn Tượng Quốc tiếng tăm lẫy lừng, cũng vì chuyện này mà Trương Lâm mới không dám tiếp tục học ở thủ đô nữa.  

             Long Thiên và Tiểu Nam Tử về chỗ của mình, Tiêu Ngọc Phong và Diệp Yêu Tinh đi dọn dẹp hậu trường. Chuyện tối nay nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ thì cũng không phải, nhưng với mối quan hệ của Long Thiên thì hai người họ biết nên làm thế nào để chuyện lớn hóa nhỏ.  

             "Này tên thư sinh, có phải anh có bệnh về thần kinh không?", Vương Manh Manh nhìn Tiểu Nam Tử như nhìn một tên ngốc hỏi.  

             Tiểu Nam Tử vui vẻ nói: "Đúng vậy, tôi có bệnh chó điên, tôi mà cắn cô một cái thì cô cũng bị giống tôi đó".  

             Nói xong còn giả vờ lao lên cắn, Vương Manh Manh hét lên một tiếng ‘đồ thần kinh’, vội vàng né lùi về phía sau, Vương Lệ Trân bảo em gái mình im lặng, sau đó cũng biết ý không hỏi gì nhiều.  

             Tiểu Nam Tử lấy khăn giấy lau tay, vẻ mặt ngại ngùng nói: "Chị dâu, để cô chê cười rồi".  

             "Không sao", Vương Lệ Trân trả lời một câu.  

             Long thiên rót rượu rồi đưa tới nói: "Cậu vẫn còn nhớ thương lưu luyến cô ta sao?"  

             Tiểu Nam Tử nhận lấy chén rượu cười khổ nói: "Không, lúc đó tôi mới có mười sáu tuổi, chưa biết gì, giờ đã hiểu rồi".  

             Long Thiên cười nói: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"  

             Tiểu Nam Tử không nhớ tuổi mụ và tuổi thật rất nghiêm túc nghĩ rồi nói: "Hai mươi tư? Hay hai mươi lăm nhỉ?"  

             Long Thiên vỗ vai Tiểu Nam Tử nói: "Vậy cậu vẫn nhớ rất rõ cậu gặp cô ta năm mười sáu tuổi đó".  

             Tiểu Nam Tử im lặng, ngây ngốc nhìn ly rượu, sau đó hít một hơi thật sâu nói: "Đều là chuyện đã qua rồi, cũng không thể nối lại tình cũ được đâu nhỉ? Đạm Ngạo Nam tôi đâu có bản lĩnh đó, điều hối hận duy nhất là năm đó sao không sơ múi gì cô ta cho rồi, lại để tiện cho thằng khác nó chén".  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!