Tiêu Ngọc Phong ngồi trong góc trông có vẻ cô đơn và lẻ loi, nhưng vẻ mặt chẳng có tí khó chịu nào cả, chỉ ngồi đó uống rượu với người chẳng thèm dành thời gian để nói chuyện với mình là Long Thiên. Nhớ lại khoảng thời gian nhận được sự huấn luyện ở Quỷ Môn, đội trưởng thường thích lôi kéo bọn họ ra ngoài uống rượu lúc nửa đêm, vì thế anh từng bị mắng rất nhiều lần, cũng chẳng than trách một lời nào, thời gian trôi qua, anh chị em cùng khóa với bọn họ có người chết, có người từ bỏ công việc, còn lại không biết bây giờ thế nào rồi.
Diệp Yêu Tinh chạy tới, nhanh chóng ngồi vào giữa Long Thiên và Vương Lệ Trân, đẩy Long Thiên vất vả lắm mới được gần gũi với vợ mình sang cạnh Tiêu Ngọc Phong, anh giận nhưng không dám nói gì, nếu như mích lòng cô bạn thân này thì chắc là sau này phải ăn thêm nhiều quả đắng nữa, đành phải nháy mắt với Tiêu Ngọc Phong, hai người cùng bắt tay nhau chuốc rượu Diệp Yêu Tinh.
Uống được kha khá, bầu không khí cũng không tệ tí nào.
Long Thiên nhìn thấy Tiểu Nam Tử ngày càng mất tập trung bèn lên tiến hỏi: “Diệp Yêu Tinh, cô gái kia là người bên cô hả?”
Diệp Yêu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Trương Lâm bị người đàn ông khác chuốc rượu mặt đỏ ửng lên, gật đầu nói: “Ừm, mấy ngày hôm trước mới tới đây làm, đến từ thủ đô nên cũng là đồng hương với anh đấy, sao thế? Quen biết nhau hả? Có cần tôi gọi cô ta tới đây không?”
“Không cần đâu”, Long Thiên lắc đầu, nếu gọi cô ta tới đây thật thì chắc sẽ gượng gạo chết mất, Tiểu Nam Tử đã không tỏ thái độ gì thì anh cũng không nên làm điều thừa .
Diệp Yêu Tinh cũng không quan tâm đến chuyện đó, chỉ nhìn Tiêu Ngọc Phong hỏi: “Cảnh sát Tiêu, anh có còn nhớ tôi không?”
Tất nhiên Tiêu Ngọc Phong biết cô gái trước mặt là ai, làm cái nghề cảnh sát này, người anh ta tiếp xúc nhiều nhất chính là những phần tử tội phạm, đợt Hắc Long Đường có mấy người bị sa vào lưới nên Diệp Yêu Tinh tìm người móc nối quan hệ, nhưng vấn đề là khi đó Tiêu Ngọc Phong đích thân bắt người. Anh ta không ăn dầu cũng chẳng ăn muối, tặng quà thì lập tức từ chối, mời ăn cơm thì nói không được khỏe, tặng gái tới thì bảo mình thích đàn ông, dù Diệp Yêu Tinh có nhiều mánh khóe cách mấy thì cũng trở nên vô dụng vớikhúc gỗ như anh ta.
Nhưng Diệp Yêu Tinh không ngờ tối nay tên đầu gỗ này cũng xuất hiện.
Tiêu Ngọc Phong cười nói: “Tuy là cô Diệp không có tiền án ở đồn cảnh sát nhưng có cảnh sát nào làm việc ở Bắc Hải lại chẳng quen biết cô?”
“Anh nói quá lời rồi”, Diệp Yêu Tinh cười nói: “Những người kinh doanh nhỏ lẻ như tôi luôn mong là sau này cảnh sát Tiêu có thể quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn một chút”.
Tiêu Ngọc Phong không nói gì, anh ta sống quá ngay thẳng, quan tâm nhiều hơn tức là gì? Tất nhiên Tiêu Ngọc Phong sẽ suy nghĩ, nếu đội trưởng không có ở đây thì chắc Tiêu Ngọc Phong sẽ trực tiếp từ chối.
Long Thiên nhìn lướt qua Tiêu Ngọc Phong nói: “Tiểu Tiêu Tiêu à, làm cái nghề cảnh sát này thì có trách nhiệm thế là tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng phải tạo quan hệ tốt với những kẻ nắm quyền, chúng ta đều là bạn bè quen biết, quan tâm nhiều hơn một chút thì có làm sao đâu?”
Tiêu Ngọc Phong lập tức cầm lấy ly rượu trên bàn, giơ lên nói với Diệp Yêu Tinh: “Cô Diệp, Ngọc Phong làm việc quá cứng nhắc và bảo thủ, mong cô đừng để bụng”.
Diệp Yêu Tinh chợt sững người, nghe đồn tên cảnh sát này làm việc sắc bén và quyết liệt không chịu nể nang ai, thậm chí còn dám đi lật bàn của cấp trên, thế mà gặp Long Thiên lại ngoan như mèo nịnh chủ vậy ta?
Tiêu Ngọc Phong nói thế thì người ngượng chính là Diệp Yêu Tinh, cô ta chỉ nói mấy câu xã giao vậy thôi chứ cũng không có ý gì, nếu anh ta đã tỏ thái độ thì bản thân cô ta cũng cầm rượu lên chạm ly với anh ta, không cần biết là sau này Tiêu Ngọc Phong có nể mặt cô ta hay không, suy cho cùng gặp nhiều rồi cũng thành, có khi sau này không còn xa lạ lại dễ nói chuyện, địa bàn của cô ta chính là khu vực do đồn cảnh sát Tiêu Ngọc Phong phụ trách quản lý, có thêm một mối quan hệ thì chỉ lợi chứ không hại gì.
Diệp Yêu Tinh uống cạn ly rượu xong thì Long Thiên lên tiếng: “Diệp Yêu Tinh, từ trước đến nay người anh em của tôi luôn là một con người rất chính trực, có lẽ đã làm mích lòng kha khá người, mong cô nói đỡ cho Ngọc Phong vài lời. Nếu có người cảm thấy Ngọc Phong quá gai mắt thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi đến nói chuyện với người đó”.
Diệp Yêu Tinh biết ý của Long Thiên, nó rất rõ ràng, hai người trước mặt đều là bạn bè thân thiết của Long Thiên, có thể nói đến nước này thì chắc sẽ không phải là kiểu bạn xã giao thông thường, nhất là người như Long Thiên, không quen thân thì làm gì có chuyện anh nói đỡ cho người đó.
Diệp Yêu Tinh vui mừng nói: “Tất nhiên rồi, anh cứ yên tâm đi”.
Vương Lệ Trân lẳng lặng ngồi nhìn Long Thiên xuôi chèo mát mái trong tất cả mọi chuyện, không phải cô không thấy kiêu ngạo, tại sao nghe nói Diệp Yêu Tinh ở đây anh lại gọi Tiêu Ngọc Phong đến? Không chỉ để mọi người uống rượu chém gió, một người trong tối, một người ngoài sáng, nếu có thể bắt tay với nhau thì Bắc Hải này sẽ thành mảnh đất vàng rồi còn gì?
Ít nhất thì bây giờ cả Tiêu Ngọc Phong và Diệp Yêu Tinh đều cảm thấy chầu ăn chơi uống rượu này không vô bổ.
Đá trên núi có thể đập vỡ ngọc không?
Ông cha ta đã nói vậy rồi, thế giới vận hành theo nguyên lý của nó, không phục cũng phải phục.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!