Mười hai tuổi đã tự tay giết được con sói đầu đàn, đã vậy còn là con gái, chí ít thì việc này đồng nghĩa với điều gì không phải là thứ mà một người ăn sung mặc sướng từ nhỏ như Vương Lệ Trân có thể tưởng tượng ra được. Nếu trên thương trường, Vương Lệ Trân còn tự tin rằng chưa chắc mình đã thua cô gái đó, nhưng nếu phải động tay động chân, chắc hẳn sẽ bị đè bẹp hoàn toàn.
Từ nhỏ Vương Lệ Trân đã không hứng thú gì với võ thuật, nhưng Vương Manh Manh rất hào hứng dù không thể chịu được khổ cực. Hồi nhỏ Vương Manh Manh từng được chứng kiến oai phong một mình địch hai mươi người của Vương Tu Thân, lập tức mơ mộng hão huyền muốn nhận ông ta làm sư phụ để sau này trở thành một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, nhưng ngay từ cửa ải đầu tiên là học cách đứng tấn đã giơ cờ trắng xin hàng, chưa đứng được mười phút đã chủ động từ bỏ. Thấy em gái mình như thế, đương nhiên Vương Lệ Trân cũng hết sạch hứng thú. Huống hồ bây giờ là thời đại hòa bình, người ta dùng súng cả rồi, dù giỏi công phu quyền cước đến mấy mà người ta bắn cho một phát thì vẫn gục thôi.
Tận khi nhìn thấy trận quyết chiến giữa Long Thiên và người phụ nữ đeo khẩu trang kia, Vương Lệ Trân mới hiểu ra, đôi lúc dù cầm súng trên tay cũng vô dụng, nếu không thì người phụ nữ kia cũng không đến độ bị Long Thiên đánh cho xây xẩm mặt mày.
So ra thì người phụ nữ cầm đao kia chỉ mạnh hơn Long Thiên chứ không hề thua kém, nếu sau này cô thực sự theo Long Thiên về thủ đô mà để cô ta tìm ra được chỗ vắng người nào đó “chào hỏi” mình một phen thì biết tìm ai để lý luận chứ.
Vương Lệ Trân thở dài một tiếng rất não nề. Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Vương Lệ Trân, Diệp Yêu Tinh cười khà khà nói: “Cậu không đánh lại được cô ta thì đã sao, có phải tỉ thí kén rể đâu, vả lại đa số đàn ông không thích phụ nữ học võ, dù gì thì luyện võ lâu ngày cũng không còn tí phong vị phụ nữ nào nữa. Yên tâm đi, so với cô ta, cậu vẫn có ưu thế lắm”.
“Tớ có định so bì gì với cô ta đâu”, Vương Lệ Trân trừng mắt nói dối.
Diệp Yêu Tinh cười quyến rũ: “Có hay không thì lòng cậu tự biết rõ nhất mà”.
Vương Lệ Trân xua xua tay, tạm thời không có cảm hứng đấu võ mồm với Diệp Yêu Tinh mà lập tức chuyển đề tài: “Chúng ta quay về chính sự đi. Công ty bọn tớ chuẩn bị cho ra mắt một loại thuốc mới, có thể phục hồi vết sẹo, kích thích sản sinh lớp da mới. Cậu quen thuộc với lĩnh vực mỹ phẩm này hơn tớ, có hứng thú hợp tác một phen không?”
“Cậu không tiếp tục nghiên cứu thuốc chống ung thư của cậu mà chạy đi nghiên cứu mỹ phẩm rồi hả? Vương Lệ Trân, cậu càng ngày càng làm tớ thấy bất ngờ rồi đấy”, Diệp Yêu Tinh tỏ ra kinh ngạc. Phải biết rằng, tuy là ngày thường Vương Lệ Trân cũng trang điểm nhẹ nhàng nhưng trước giờ không thích thú gì các sản phẩm trang điểm hàng hiệu, thậm chí còn không có thời gian nghiên cứu, chẳng hiểu sao đột nhiên nghĩ tới chuyện làm ăn trong mảng này.
Loại thuốc mới mà Vương Lệ Trân nhắc tới đương nhiên là “phấn trả lại thanh xuân” mà Long Thiên đưa cho cô dùng, nhưng Vương Lệ Trân chê cái tên này khó nghe, bèn đổi tên thành “tinh chất Kim Bích Tuyền”, nghe sang chảnh hơn hẳn. Long Thiên biết thành phần của thứ thuốc này, cộng thêm kỹ thuật cao siêu của Vương Lệ Trân trên phương diện hóa học và y học, gần như có thể dễ dàng hoàn thành mẫu dùng thử.
Vương Lệ Trân nhanh chóng lấy lọ tinh chất Kim Bích Tuyền ra: “Tớ cảm thấy đây là một cơ hội kinh doanh, thứ thuốc này không phải do tớ nghiên cứu ra mà do phương thuốc Long Thiên cung cấp, tớ điều chỉnh lại công thức rồi điều chế ra. Tuy rằng hiệu quả không bằng được lọ thuốc mà anh ấy đưa cho tớ, nhưng cũng giống nhau tới tám mươi phần trăm rồi. Bên phía phòng sản xuất đã thử nghiệm, hiệu quả rất được”.
Diệp Yêu Tinh xoay xoay chiếc lọ đen, nhỏ thử một chút trên cánh tay, cảm giác mát lạnh như đá viên nhanh chóng thẩm thấu vào da, chấm đỏ do bị con muỗi phiền phức tối qua đốt lập tức biến mất không còn tăm tích, hiệu quả tức thì.
Diệp Yêu Tinh kinh ngạc hô lên: “Đúng là một cơ hội kinh doanh, tớ dám cược rằng, nếu thứ thuốc này được tung ra thị trường, đám phụ nữ có tí ti khiếm khuyết ở Bắc Hải sẽ phát điên luôn, ha ha, Tiểu Lệ, chúng mình bàn bạc tí đi”.
“Có một nửa cổ phần là của Long Thiên rồi, tớ chỉ chiếm ba mươi phần trăm thôi, hai mươi phần trăm còn lại có thể nhường cho cậu, đồng thời tớ muốn cậu thành lập một công ty mới, cậu là người phụ trách pháp lý”, Vương Lệ Trân lộ ra bản chất của thương nhân, nói với vẻ giảo hoạt.
Diệp Yêu Tinh tức xì khói: “Đệt, hai vợ chồng cậu đã chiếm tới tám mươi phần trăm rồi, còn bắt tớ làm người phụ trách pháp lý, rõ ràng là kiếm tiền thì hai người lấy phần hơn còn gặp chuyện gì thì tớ gánh vác, sao mà gian thương thế!”
“Thì cậu có thể từ chối mà”, Vương Lệ Trân giật lại chiếc lọ đen, vui vẻ nói.
Diệp Yêu Tinh đâu thể bỏ qua cơ hội này được, rõ ràng Vương Lệ Trân muốn lợi dụng cô ta, nếu không, một mình cô muốn thành lập công ty con có khó khăn gì chứ?
Diệp Yêu Tinh sợ Vương Lệ Trân nghĩ lại sẽ hối hận, vội vàng đồng ý luôn: “Được, hai mươi phần trăm thì hai mươi phần trăm, nhưng bên phía vận hành sẽ do một mình tớ phụ trách”.
“Được thôi”, Vương Lệ Trân tin tưởng vào bản lĩnh kinh doanh của Diệp Yêu Tinh, thế nên nếu cô ta đòi vận hành thì đúng là mong còn không được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!