Nhà họ Tần, Tần Tung Hoành đang ngồi ngoài ban công ngoài trời ở nhà mình, trên mặt bàn để một tách trà đã nguội, Tần Tung Hoành không có ý định đụng vào, chỉ ngồi nhìn về nơi xa xăm, ánh mắt thâm thúy.
Tần Ỷ Thiên đã ngủ từ lâu rồi, phòng ngủ của cô ta ở tầng hai, Tần Tung Hoành sợ tiếng động trong phòng quá lớn sẽ đánh thức viên ngọc quý giá kia của hắn cho nên đã cố ý ra ban công đợi. Thật ra hắn và Tần Ỷ Thiên là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng lại hết mực yêu thương cô em gái này, bởi vì cả nhà họ Tần cũng chỉ còn lại hai anh em hắn mà thôi.
Lúc Tần Tung Hoành được sinh ra, một lão mù giỏi tướng số nhất ở Bắc Hải đã nói một câu rằng, người này có số mệnh cô độc trăm năm mới gặp một lần, là một tai họa lớn. Quả nhiên đúng như dự đoán, vừa sinh ra thì mẹ mất, năm tuổi thì mẹ nhỏ mất, trưởng thành thì bố mất, năm mười tám tuổi Tần Tung Hoành đã tiếp quản gia sản khổng lồ của nhà họ Tần. Từ giây phút đó trở đi, sứ mệnh duy nhất của gã thanh niên này là phải bảo vệ cho em gái của mình, hoàn thành di nguyện cuối cùng của bố, đưa nhà họ Tần trở thành gia tộc lớn nhất Bắc Hải.
Hiện giờ chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, chỉ cần hắn ta hoàn thành xong một chuyện là sẽ có tư cách đàm phán với đám người đó, như vậy mới có thể bảo vệ được cho em gái mình.
Mười hai giờ đêm, Tần Tung Hoành đã đợi ở ngoài ban công gần ba tiếng đồng hồ, mà người cần đến thì vẫn chưa đến, nhưng có một người đàn ông đang đi đến từ phía sau, người này tên là Trương Tử Thành, bằng tuổi với Tần Tung Hoành. Là thân tín đi theo Tần Tung Hoành còn sớm hơn cả Ảnh Tử, những năm gần đây hắn vẫn luôn không lộ diện, chỉ có Ảnh Tử xuất hiện, âm thầm giúp Tần Tung Hoành làm không ít những chuyện tàn nhẫn không có tính người.
Dù vẻ bề ngoài của Trương Tử Thành bình thường, nhưng lại là một cao thủ cấp Huyền chính hiệu, chuyện ghê gớm nhất trong thời bình sinh đó là đã từng đánh ngang tài ngang sức với Vương Tu Thân. Chỉ là hắn ta vẫn luôn hành sự kín đáo, cho nên tên tuổi ở Bắc Hải không bằng Vương Tu Thân, nhưng cũng không có nghĩa là hắn yếu hơn Vương Tu Thân, nói một câu khó nghe thì Vương Tu Thân mãi năm mươi tuổi mới bước vào cảnh giới cấp Huyền, còn Trương Tử Thành chưa đến ba mươi tuổi đã bước chân vào cảnh giới này rồi, điều này nói lên rất nhiều thứ.
"Cậu chủ, có lẽ hắn sẽ không đến", Trương Tử Thành nói.
Ảnh Tử đi ám sát Vương Lệ Trân thất bại, cũng là tên cao thủ cấp Huyền này cứu cô ta ra.
Tần Tung Hoành không quay đầu lại, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Im ắng bình tĩnh ngoài sự dự tính của tôi nhỉ, tôi vốn còn tưởng tối nay hắn sẽ tới đây, làm tôi phải dày công chuẩn bị cẩn thận, kết quả đã lãng phí sức lực rồi".
"Cậu chủ, tên đó bên ngoài thì ra vẻ cà lơ phất phơ nhưng thực ra đầu óc không không hề ngu ngốc, nếu không cũng không thể sống được ở nơi như Quỷ Môn", Trương Tử Thành nhắc nhở nói.
Tần Tung Hoành xoay chiếc nhẫn của gia chủ nhà họ Tần trên ngón tay cái nói: "Có tin tức gì từ chỗ Quỷ Môn đó chưa?"
"Không ai dám nhận nhiệm vụ này, nghe nói có một người tên Nhan Như Ngọc muốn nhận, nhưng đã bị cấp trên của Quỷ Môn ngăn lại rồi. Lần này coi như đã tay trắng trở về", Trương Tử Thành bất đắc dĩ nói, vốn dĩ hắn tưởng rằng tổ chức sát thủ này chỉ cần tiền là được, nhưng lần này dù đã mang số tiền mặt gần tám con số đến để trao đổi, thế mà lại bị từ chối thẳng thừng.
"Tôi đã sớm đoán trước được rồi, không sao cả, nếu như đã không tìm được viện trợ bên ngoài thì chúng ta phải tự đối phó thôi", Tần Tung Hoành bình tĩnh nói: "Ảnh Tử sao rồi?"
"Gãy ba chiếc xương sườn, trong đó một cái đã cắm vào nội tạng, chỉ cần sâu thêm một tấc nữa thôi là đã chọc thẳng vào tim rồi, cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, bây giờ đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng vẫn phải nằm trên giường ít nhất là một hai tháng nữa. Thời gian này tôi sẽ bảo vệ cậu chủ", Trương Tử Thành trả lời.
"Ừ, cho quân mai phục gần đây và tay súng bắn tỉa rút hết đi", Tần Tung Hoành nói.
Trương Tử Thành có chút ngập ngừng nói: "Không sợ đối phương nửa đêm đột kích bất ngờ sao?"
"Hắn ta sẽ không làm vậy, dù sao trước mười hai giờ hắn đã không ra tay, thì sẽ không ra tay trong thời gian ngắn đâu. Hơn nữa hắn có thể dùng Vương Lệ Trân làm mồi nhử, thì sao tôi không thể dùng chính mình làm mồi nhử chứ?", Tần Tung Hoành phất tay nói.
Trương Tử Thành huýt một tiếng sáo, nhà họ Tần vẫn giữ vẻ gió êm sóng lặng như bình thường, nhưng có không ít người đang âm thầm rút lui trong bóng tối.
Tần Tung Hoành đứng lên chuẩn bị về phòng, lúc đi qua Trương Tử Thành đột nhiên dừng bước hỏi: "Cậu đã đấu tay đôi với hắn chưa, ai mạnh hơn?"
"Giao chiến trực tiếp tôi không có một phần trăm thắng, đối phương có thể dùng chân khí như dao, ở cấp độ đó tôi đã thua hắn một bậc rồi", Trương Tử Thành nhớ lại trận đấu giữa Ảnh Tử và Long Thiên, nếu như không phải trong tay lúc đó có bom khói cộng thêm Vương Lệ Trân cũng có mặt thì Trương Tử Thành tuyệt đối không thể cứu được Ảnh Tử một cách dễ dàng như vậy. Với kết quả như vậy thì ngay đến bản thân hắn cũng phải bỏ mạng lại.
"Vậy so với tôi thì sao?", Tần Tung Hoành tò mò hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!