Có điều cả hai người đều không phát hiện ra đèn trong phòng khách đang mở, đến khi Long Thiên ôm thốc Vương Lệ Trân lên, thì một tiếng hét chói tai đã cắt ngang hai người như đang tràn đầy dục vọng kia.
Vương Manh Manh không biết xuất hiện trong phòng khách từ lúc nào, TV vẫn còn đang mở mấy chương trình thần tượng vô vị, trong tay cô ta còn đang cầm một miếng khoai, trợn mắt há mồm nhìn hai người đang quấn lấy nhau!
Long Thiên và Vương Manh Manh bốn mắt nhìn nhau, anh còn đang ôm chị gái của đối phương trong lòng nữa.
"Chị, chị đang làm gì vậy?", Vương Manh Manh phản ứng lại được, tức giận khua chân múa tay hỏi.
Vương Lệ Trân nghe thấy âm thanh nên đã thức tỉnh chút lý trí cuối cùng, đẩy Long Thiên ra, vẻ mặt như một đứa trẻ phạm lỗi quay đầu lại nói: "Không... không có gì, Manh Manh, em về lúc nào vậy?"
"Chị không cần quan tâm", Vương Manh Manh đứng lên chỉ vào chị mình nói: "Chị nói đi chị đang làm gì!"
Vương Lệ Trân mặt đỏ tía tai, đây có lẽ là cảnh tượng xấu hổ nhất và kỳ dị nhất của nữ hoàng Vương trong hai mươi lăm năm nay. Quấn lấy một người đàn ông trước mặt em gái mình, việc này thật sự mất mặt quá, cô ấp úng không biết nên nói gì, cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết ai oán nhìn Long thiên, ánh mắt đầy sự trách móc.
"Anh nói bọn anh đang nói chuyện, em có tin không?", Long Thiên vuốt tóc, không biết xấu hổ nói.
Hết cách rồi, dù gì mình cũng phải chịu trách nhiệm, không thể ngay đến chút dũng khí này cũng không có được, hơn nữa, mình cũng danh chính ngôn thuận mà, cho dù có là em vợ thì đã sao, cô ta có thể tố cáo mình cưỡng hiếp sao?
Vương Manh Manh cầm con dao gọt hoa quả lên, nhanh nhẹn dũng mãnh phi tới nói: "Tôi còn lâu mới tin đồ khốn nhà anh!"
Long Thiên đã dự liệu được trước, vội vàng tránh sang bên phải, con dao gọt hoa quả cắm phập vào bức tường phía sau, Long Thiên muốn giải thích nhưng Vương Manh Manh lại gào lên: "Anh câm miệng lại cho tôi!"
Long Thiên thông minh lựa chọn không lên tiếng, Vương Manh Manh hung hăng lườm Long Thiên, sau đó kéo chị gái của mình đi, ngữ khí đanh thép nói: "Chị vào đây cho em!"
Cứ như là nữ sinh bị bố mẹ bắt tại trận yêu sớm vậy, Vương Lệ Trân khổ não đi theo Vương Manh Manh vào phòng, Long Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngoài việc ‘biết co biết duỗi ra’ thì dường như không còn biết làm gì nữa rồi.
Vỗn tưởng rằng thiên thời địa lợi nhân hòa, đêm nay có thể công đức viên mãn, ai ngờ nửa đường lại có một Vương Manh Manh nhảy ra chặn giết, đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.
Vương Manh Manh kéo Vương Lệ Trân vào phòng, nhanh chóng đóng cửa khóa trái lại, chống nạnh đứng ở đầu giường tức giận hổn hển thẩm vấn chị gái mình, thậm chí có vẻ còn đau lòng nhức óc hơn cả bản thân gặp phải một tên cặn bã nói: "Chị, cho dù có thiện cảm thì chị cũng không thể tùy tiện hành động như vậy, nếu như tối nay em không về thì có phải chị định trao thân cho tên khốn đó không? Chị và anh ta mới quen nhau chưa đến hai tuần đó, chị điên rồi sao?"
Vương Lệ Trân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, sắc mặt hơi ửng hồng, nhưng không phản bác lại. Tối nay cô ấy quả thật có hơi kích động, ngược lại cô em gái bình thường hay kích động thì giờ lại là người đứng ngoài cuộc sáng suốt.
Giọng điệu của Vương Manh Manh rất quyết liệt, như thể thương tiếc cho sự bất hạnh của mình, hung hăng nói: "Vương Lệ Trân, chị nghĩ thử xem, chị ù ù cạc cạc kết hôn với anh ta, không hề có một chút nền tảng tình yêu nào, vậy mà giờ còn chưa được hai tuần, chị đã rơi vào tay giặc rồi. Chị nghĩ xem như vậy anh ta có biết quý trọng không? Chị có thể nói anh ta yêu chị, không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, đó chỉ là những lời tán hươu tán vượn thôi, đàn ông mà, trước khi lừa được lên giường thì đương nhiên đều nói lời ngon tiếng ngọt. Nhưng về lâu về dài bọn họ sẽ cho rằng chị dễ dãi trao thân cho họ như vậy, chắc chắn là không có lòng tự trọng, anh ta được thì những người đàn ông khác cũng được, họ có thể trân trọng chị mới là chuyện lạ đó".
"Hơn nữa, chị biết anh ta là ai không? Đến từ đâu? Kế hoạch tương lai như thế nào? Nói tóm lại một câu, hai người có tương lai không? Chị đừng nói em nịnh bợ gì, đến lúc chị đau khổ thì mới biết trên đời này vốn chẳng có cái thứ tình yêu viên mãn đến cõi bồng lai đâu. Một khi gạo nấu thành cơm thì cũng giống như cắn một miếng táo rồi để đó, nó sẽ bị thối rữa thôi".
Vương Lệ Trân nhẹ nhàng thở dài, mỉm cười nói: "Rất triết lý, không hổ là cô gái năm nào cũng được giải nhất viết văn".
Vương Manh Manh tức đến phát khóc nghiến răng nói: "Chị còn cười được nữa, thật sự gặp ma rồi, kinh nghiệm xã hội của chị nhiều hơn em, đã tiếp xúc với muôn hình vạn trạng các loại đàn ông rồi, em thật sự không hiểu sao chị có thể rơi vào một cái bẫy vô lại như vậy. Lần đầu tiên gặp người đàn ông này em đã thấy có gì đó sai sai, hôm nay chị lại rơi vào bẫy của anh ta, em nói thật nhé, em không sợ chị gặp một người nghèo khó, cũng không sợ chị quen một người xấu xí, nhưng em sợ chị gặp một tên súc sinh chỉ muốn chiếm được cơ thể của chị thôi. Anh ta, người đang đứng ở ngoài cửa kia, em dám lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo chắc chắn anh ta không yêu chị, nói không chừng ngay đến cả thích cũng không, chị nói xem chị như vậy có ngốc hay không?"
Vương Lệ Trân ngồi bên cạnh giường dịu dàng nói: "Mới quen được bao lâu chứ, yêu đâu có dễ dàng như vậy, anh ấy không yêu chị mới là bình thường, chẳng phải chị đang đánh cược xem liệu anh ấy có yêu chị hay không sao?"
Vương Manh Manh lắc đầu khổ não cười nói: "Chị quả nhiên điên rồi, hơn nữa còn bệnh không nhẹ, người đàn ông kia rốt cuộc đã cho chị uống thuốc gì vậy?"
Vương Lệ Trân khẽ nhíu mày, nhìn đứa em gái có vẻ như còn trưởng thành hơn cả mình nói: "Chị không điên, cũng không mê trai đến mức vừa nhìn thấy đàn ông là nhào lên trao cho nụ hôn cũng như lần đầu tiên của mình, chị thừa nhận tối nay chị có chút đi quá giới hạn, nhưng chị không hối hận, Manh Manh, em biết chị vẫn luôn không bước qua được bức tường Chung Tân Vinh kia, là anh ấy đã giúp chị vượt qua. Chị thừa nhận chị cũng hơi thích anh ấy, nhưng chị không cảm thấy anh ấy cũng không thích chị như em nói, nếu như chẳng may em nói đúng thì chị sẽ nhận thua".
Vương Manh Manh thở dài, đã nói đến nước này rồi cô ta còn có thể nói được gì nữa. Suy cho cùng chuyện tình cảm vẫn phải tự mình xử lý, cho dù cô ta có là em gái thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến chứ cũng không làm được gì nữa, cũng không thể giám sát chị gái hai mươi tư giờ được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!