Long Thiên đờ người ra, thậm chí đầu óc anh cũng trống rỗng cả rồi.
Vương Lệ Trân hôn anh?
Dựa vào cái gì mà cô hôn anh?
Long Thiên rất muốn hùng hổ chất vấn cô, sao cô lại sàm sỡ anh như thế, nhưng miệng đang bị ngăn chặn nên chẳng thể nói gì được. Kỹ thuật hôn của Vương Lệ Trân rất tệ, cô chỉ biết đụng vào rồi để mặc như thế. Long Thiên đành phải chỉ dẫn cô, sau đó quay sang gặm nhấm bờ môi của Vương Lệ Trân.
Tuy rằng kinh nghiệm của Long Thiên cũng không phong phú hơn là bao, nhưng ít ra từng được Lâm Chi Tử dạy bảo nên cũng không hẳn là quá “gà”, dễ dàng biến thế bị động thành chủ động, thắng Vương Lệ Trân một nước.
Vốn Vương Lệ Trân còn cảm thấy đắc ý, nào ngờ Long Thiên vừa phản kích là cô lập tức trở thành bên yếu thế. Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, như muốn hòa tan Vương Lệ Trân vào trong cơ thể mình. Nhưng điều kỳ lạ là cô không cảm thấy chán ghét trước sự bá đạo của người đàn ông này, ngược lại còn có sự mong chờ. Còn mong chờ cái gì ấy hả? Lúc này đầu óc Vương Lệ Trân đang mơ mơ màng màng, cô thực sự không nghĩ ra nổi, cũng không dám nghĩ tới.
Chỉ có thể hé môi ra phối hợp với Long Thiên.
Hơi thở nghẹn lại, bờ môi tê rần.
Vì một phút kích động, Vương Lệ Trân đã dâng hiến nụ hôn đầu tiên của mình. Rốt cuộc Long Thiên cũng chịu buông cô ra, Vương Lệ Trân mở to đôi mắt, vẫn lạnh lùng khiến trái tim người ta phát run, nhưng đâu đó lại ẩn chứa sự quyến rũ rất dễ phát hiện ra, khiến người vừa được nếm trái cấm như Long Thiên lại rung động lần thứ hai.
Sau đó cô cúi đầu xuống, phát hiện ra tên này đang được nước lấn tới, bàn tay bắt đầu sờ mó lung tung, hành vi này thực sự quá to gan, nhưng lúc này Vương Lệ Trân cũng chẳng biết phải làm thế nào, dù sao cô cũng là người chủ động, xảy ra chuyện thì cũng là trách nhiệm của cô.
Cô thua trước thì cũng không sao, trong chuyện tình cảm, kiểu gì cũng phải có một bên chịu thiệt. Cuộc đời rất dài, thiệt hơn người đàn ông mà mình thích thì cũng là phúc.
Có lẽ là bởi vì tác dụng của cồn nên tối nay Vương Lệ Trân rất bạo dạn. Nếu bình thường Long Thiên mà dám làm thế thì cô đã giáng cho anh một cái bạt tai rồi. Nhưng lúc này cô không làm như thế, chỉ nhìn người đàn ông đã xuất hiện và mang hi vọng tới cho cô vào thời khắc cô tuyệt vọng nhất, cảm giác ấy khiến cô bỏ quên sự rụt rè.