“Phụ nữ là để yêu thương, nếu giết thì thật đáng tiếc”.
Long Thiên bỗng tới gần Ảnh Tử, nói khẽ vào tai cô ta: “Ở chỗ Lữ mập không thiếu những kẻ thích chơi những trò chơi đặc biệt. Dáng cô ngon như thế, để bọn họ chà đạp thì tiếc lắm. Cô muốn ra đi thanh thản, nhưng tôi sẽ không cho cô toại nguyện, đợi đến khi chơi chán rồi thì sẽ đưa cô tới đảo quốc, phế bỏ tu vi trên người cô, đánh gãy gân tay gân chân của cô, ngay cả tự sát cũng không được, đời này cô chỉ có thể làm một cái xác sống, để mặc đám đàn ông đùa giỡn!”
Ảnh Tử run lên, cái thứ tiểu nhân đê tiện, định dùng thủ đoạn hèn hạ ấy để đối phó với cô ta! Ảnh Tử cắn môi nói: “Anh không chết tử tế được đâu!”
“Trong những năm qua, số người nguyền rủa tôi chết phải lên đến hàng trăm đến hàng nghìn người rồi, cóc có tác dụng đâu! Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, gọi Tần Tung Hoành tới đây”, Long Thiên lạnh lùng nói.
“Không gọi!”, Ảnh Tử không hề sợ hãi.
Chân khí của Long Thiên biến thành lưỡi dao, nhẹ nhàng quệt một phát, đôi chân của Ảnh Tử không thể động đậy được nữa. Sau đó, anh tùy ý đá cô ta một cái, quay sang nói với Vương Lệ Trân: “Con ả này cứng đầu lắm, vốn anh chỉ muốn gọi Tần Tung Hoành tới để kết thúc mọi chuyện, nhưng mà cô ta không nghe. Bây giờ anh hỏi em, có giết cô ta không?”
Có vẻ như Vương Lệ Trân vẫn chưa tỉnh hồn lại, Long Thiên phải hỏi lại một lần nữa rồi cô mới trả lời: “Báo cảnh sát đi”.
“Cho dù báo cảnh sát, với thực lực của nhà họ Tần, bọn họ thừa sức để đưa hắn ra. Nhìn thấy khẩu Glock 43 trên mặt đất chưa, cô ta có thể ám sát em một lần, thì cũng có thể ám sát em lần thứ hai”, Long Thiên cảm thấy bất mãn với quyết định này.
“Tôi không làm chuyện phạm pháp”, Vương Lệ Trân nói ngắn gọn.
Long Thiên không nói lại được vợ mình, nếu chỉ có một mình anh gặp phải thì thế nào cũng được, nhưng đứng trước mặt vợ thì phải giữ hình tượng. Anh mà làm ra chuyện gì tàn nhẫn thật thì cho dù Vương Lệ Trân không nói ra, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu, dù sao cô vẫn chưa thể chấp nhận thế giới của Long Thiên ngay được.
Nói xong, Vương Lệ Trân cầm điện thoại lên định báo cảnh sát. Long Thiên bất đắc dĩ nhún vai, tựa vào vách tường hút thuốc. Ảnh Tử nằm trên mặt đất như một cái xác chết, hai chân đã bị đánh tàn phế, đừng nói là chạy, ngay cả đứng lên cũng không được.
Biến chân khí thành lưỡi dao là phương pháp mà chỉ cao thủ ngầm mới làm được.
Nhất định phải nói chuyện này với cậu chủ.
Hiện tại, trong lòng Ảnh Tử chỉ có suy nghĩ này, nhưng lúc này cô ta không thể động đậy gì được, còn có tên Bạch Diêm Vương đứng đây trông coi, gần như là không có khả năng gửi tin tức đi.
Bất chợt, Long Thiên nhíu mày lại. Một người đàn ông cách đó không xa chậm rãi bước tới, trên mặt cũng đeo khẩu trang, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, tùy ý tung hứng quả lựu đạn trong tay, đi lại nhàn nhã như đi dạo phố.
Long Thiên lập tức kéo Vương Lệ Trân ra đằng sau để bảo vệ cô. Quả lựu đạn trong tay người đàn ông kia cũng bị ném ra, không có tiếng nổ động trời gì cả, mà là lóe lên những tia sáng. Đây là một quả pháo sáng!
Long Thiên híp mắt lại, người đàn ông không xông về phía này, mà là bế Ảnh Tử đang nằm dưới đất lên, lạnh lùng nhìn Long Thiên một cái rồi bỏ đi.
Long Thiên sợ đây là kế điệu hổ ly sơn nên anh không đuổi theo, chỉ ở lại bảo vệ Vương Lệ Trân. Đến khi tia sáng vụt tắt, Ảnh Tử và người đàn ông kia đã biến mất. Lần đầu tiên trong đời gặp chuyện như vậy, Vương Lệ Trân ngạc nhiên không thôi. Đến giờ cô vẫn không ngờ là cuộc đời mình lại gặp phải chuyện mà chỉ xuất hiện trong những bộ phim hành động như thế.
“Bọn họ đi rồi”, Long Thiên thở dài một hơi, xem ra đối phương chỉ tới để cứu người mà thôi.
“Ờ…”, Vương Lệ Trân vẫn chưa hết bàng hoàng, lúc này cô thực sự không biết nói gì, những chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự là khó mà tưởng tượng nổi.
Long Thiên dập tắt tàn thuốc, nói: “Nhưng may mà vẫn biết kẻ chủ mưu đứng sau là ai”.
“Anh muốn đi tìm Tần Tung Hoành?”, Vương Lệ Trân hỏi.
Long Thiên gật đầu nói: “Nếu biết thủ phạm đứng sau là ai thì không có lý do gì mà lại bỏ qua cho hắn. Hắn không chết thì lúc nào anh cũng phải lo lắng đề phòng, cảm giác này thực sự rất khó chịu.”.
“Là vì việc công hay việc tư?”, Vương Lệ Trân đột nhiên nói ra một câu, phá hủy bầu không khí căng thẳng này.
Long Thiên cười khổ nói: “Em cho rằng anh đi giết Tần Tung Hoành là bởi vì ghen hả?”
Vương Lệ Trân liếc trắng mắt nhìn anh: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Vừa rồi là diễn kịch thôi mà, nếu anh không bày ra cảnh ấy thì liệu tên đó có chịu thò đầu ra không?”, Long Thiên kiên quyết nói.
“Chồng hờ? Vật phẩm thay thế? Không công bằng?”
Vương Lệ Trân ép sát từng bước một, chính cô cũng không biết vì sao trong tình huống này mà cô còn quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt ấy. Vừa mới gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lúc này cô thực sự muốn nhận được một đáp án.
“Anh nói ra những lời ấy để em không lộ ra sơ hở thôi”, lần đầu tiên, Long Thiên lùi về phía sau.
“Thật không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!