Tần Ỷ Thiên thì hơi buồn bã, bởi vì cô ta nhìn theo bóng lưng Long Thiên bỏ đi và cảm thấy chắc chắn người đàn ông đó đã tổn thương rất nhiều, tất nhiên cảm xúc đó nghiêng về kiểu thương hại nhiều hơn, bởi vì đối thủ của Long Thiên chính là anh trai cô ta, thua là lẽ hiển nhiên, cô ta không phủ nhận Long Thiên là một người khá thú vị nhưng chỉ với sự thú vị đó thì không đủ để cạnh tranh với sức hấp dẫn của anh trai cô ta. Tần Ỷ Thiên hiền lành thánh thiện nhìn anh trai mình với vẻ trách móc, rõ ràng câu nói vớ vẩn cuối cùng của hắn ta đang muốn gây xích mích.
Tần Tung Hoành nghiêng người ra phía sau, hết sức nhàn nhã, thoải mái tựa vào lưng ghế, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng quyến rũ của Vương Lệ Trân, khóe môi cong cong nụ cười đều giả.
Nếu chỉ là người ngoài nhìn vào thì hẳn sẽ thấy người đàn ông này khá là hấp dẫn, thậm chí mấy thần tượng mới nổi còn phải cúi gằm mặt trước hắn ta vì xấu hổ, những người phụ nữ sẽ không mở miệng nói chuyện với hắn ta vì họ sẽ nhào tới để ăn tươi nuốt sống luôn, điển trai lại còn có tài thì những người khác làm gì còn đường sống?
“Không cần”, Tần Tung Hoành mỉm cười nói, hắn ta đã có đầy đủ kỹ năng giao tiếp nên hiểu được rằng nếu như đi tới hỏi han ân cần vào lúc này thì hiệu quả sẽ hoàn toàn trái ngược.
Phụ nữ là loài sinh vật có thể thua trong tình yêu nhưng không thể đánh mất tôn nghiêm, nếu hắn ta xuất hiện trong khoảnh khắc người con gái đó thê thảm nhất thì có lẽ sẽ bị bỏ vào danh sách những người không được chào đón nhất.
Còn nữa, Tần Tung Hoành cũng đã bỏ qua cho Vương Lệ Trân từ rất lâu, nếu không hắn ta đã chẳng để Hoàng Trung Nghĩa ra tay, chỉ là hắn ta không ngờ người đàn ông được ca tụng trên những trang tư liệu lại thở phì phì bỏ đi chỉ vì một câu nói, đối thủ như thế thì quá là yếu kém rồi.
Chẳng những không thích hợp làm bạn trai mà cũng không phải là một vệ sĩ tròn vai nữa.
Đây là một chuyện ngoài ý muốn, nói cách khác tất cả những chuyện xảy ra trên đời đều là bất ngờ, không nằm trong sự tính toán của con người.
Tần Tung Hoành đan tay lại với nhau, ngón tay khẽ gõ lên bàn và tính toán bước tiếp theo.
“Cô chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được rồi Ảnh Tử”, Tần Tung Hoành nhìn Ảnh Tử nói.
Ý nghĩa đã quá rõ ràng, Ảnh Tử chợt sững người và lập tức tỉnh ngộ, bất giác rùng mình, cậu chủ quả là một người có dã tâm, có thể nói độ tàn nhẫn không hề thua kém một sát thủ đã có hai mươi mạng người chết trên tay như cô ta.
“Anh, hai người là bạn bè với nhau hả?”, Tần Ỷ Thiên nhìn lướt qua Vương Lệ Trân, lên tiếng hỏi.
Với tính cách của cô ta thì sẽ không lắm mồm những chuyện thế này, nhưng cô ta lại biết bạn thân của mình cực kì quan tâm đến vấn đề này nên mới liên tục nháy mắt ra hiệu như vậy, bạn thân ngại hỏi nên Tần Ỷ Thiên đành phải lên tiếng.
Con người chính là như thế, một khi dính líu đến chuyện tình cảm thì tất cả mọi thứ đều trở nên dè dặt và cẩn thận hơn rất nhiều, cả Hạ Tiểu Man đanh đá hơn người, không sợ trời không sợ đất cũng thế.
“Từng là đối tượng xem mắt nhưng bây giờ là đối thủ cạnh tranh”, Tần Tung Hoành vui vẻ nói với em gái mình: “Ỷ Thiên, có vẻ em để ý đến người đàn ông đó lắm hả?”
Tần Ỷ Thiên bị nói trúng tim đen, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, chỉ là em thấy anh ta không giống người xấu, tự dưng lại bị anh đả kích thế này, em thấy anh ta hơi đáng thương”.
“Tính cách của em sẽ dễ chịu thiệt thòi trong xã hội này, định nghĩa người tốt và người xấu quá cứng nhắc, con người là loài sinh vật không thể sống bằng cảm giác được, đôi khi vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối nát rách rưới”, Tần Tung Hoành nghiêm mặt nói.
Tần Ỷ Thiên ghét nhất là bị anh trai lên mặt dạy dỗ, cô ta cười, lè lưỡi nói: “Có anh ở đây thì em không cần phải hiểu nhiều như thế”.
Đúng thế, chỉ cần có hắn ta ở đây thì em gái hắn chỉ cần sống thoải mái ngây ngô như thế là được rồi.
Tần Tung Hoành cảm thấy khá là kiêu ngạo, hắn ta đã hoàn thành việc đó rất tốt.
Sau đó Tần Tung Hoành quay sang Hạ Tiểu Man nói: “Tiểu Man, sau này muốn biết cái gì thì cứ hỏi thẳng tôi, dừng lợi dụng Ỷ Thiên để nói thay lời mình, làm thế không hay lắm đâu em hiểu chứ?”
Mặt Hạ Tiểu Man đỏ lên, không ngờ những hành động nhỏ của mình đã bị Tần Tung Hoành nhìn thấu, cô ta ngượng ngùng nói: “Hì hì, người ta ngại hỏi mà”.
“Có cái gì phải ngại đâu? Thẳng thắn và thoải mái mới đúng là tính cách của em, ấp a ấp úng như thế chẳng đáng yêu tí nào”, Tần Tung Hoành giơ tay gõ đầu Hạ Tiểu Man, nói: “Thế thì không còn là cô gái ngang ngược số một Bắc Hải tôi quen nữa rồi”.
Nếu bị người khác gõ đầu như thế thì chắc Hạ Tiểu Man đã nhảy dựng lên mắng chửi người rồi, thế nhưng người đó là Tần Tung Hoành thì cô ta chỉ ôm đầu, ngây ngô cười với vẻ mặt hạnh phúc.
Trên đời này không có người con gái nào dữ dằn cả, dù có hung dữ với bạn thì với người đàn ông khác cũng sẽ ngoan hiền đến lạ mà thôi.
Tần Tung Hoành hỏi: “Hai người quen biết nhau thế nào vậy?”
“Anh Tung Hoành nói tên quê mùa kia ấy hả?”, Hạ Tiểu Man nhớ tới dáng vẻ ngông cuồng của người đàn ông nào đó thì lại tức tối: “Hôm nay em đã đặt sẵn chỗ ở đây rồi nên lái xe đi đón Ỷ Thiên rồi chạy thẳng xuống bãi đỗ, tên quê mùa ngốc nghếch đó đứng ở đường xe chạy không cho ai đi qua, em bấm còi nhắc nhở tên đó tránh ra nhưng anh ta còn nổi cáu với em, nói chuyện cực kì khó chịu, em mới cãi nhau”.
“Là do cậu lái xe quá nhanh, suýt đụng vào người ta, sau đó còn bất lịch sự bấm còi inh ỏi thì đúng hơn”, Tần Ỷ Thiên vạch trần sự thật.
Hạ Tiểu Man tức giận mắng Tần Ỷ Thiên: “Con bé đáng ghét này, cậu đang đứng về phía nào thế, cậu còn nói đỡ cho tên quê mùa đó nữa hả? Lại còn gọi người ta là anh này anh nọ, cậu thích anh ta rồi à?”