Thấy Long Thiên dùng ánh mắt đó nhìn mình, đột nhiên Vương Lệ Trân cảm thấy khá là xúc động, từ khi quen biết Long Thiên, dù cô có cố gắng sỉ nhục, khinh thường anh thế nào thì gương mặt đó vẫn hờ hững, vẫn cà lơ phất phơ như chẳng có gì xảy ra, thậm chí Vương Lệ Trân còn nghĩ rằng da mặt người này dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành, tại sao hôm nay anh lại đột nhiên nhìn cô với ánh mắt thế này?
Vương Lệ Trân cực kì thông minh, nếu không đã chẳng gồng gánh nổi cả tập đoàn Vương Thị, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra nguyên nhân Long Thiên nổi giận, chỉ có thể là những lời dư thừa của Tần Tung Hoành nói ban nãy, cô vội vàng lên tiếng: “Long Thiên, anh đừng hiểu lầm, thật ra tôi và Tần Tung Hoành…”
“Thật ra cái gì?”, Long Thiên nổi máu ghen tuông, không hề có tí phong độ nào ngắt lời Vương Lệ Trân, anh vẫn cười nhưng nó không còn vẻ thoải mái điển trai Vương Lệ Trân quen thuộc nữa, chỉ có sự lạnh lẽo xa lạ.
“Lôi kéo tôi lại chỉ để kể về những ký ức tươi đẹp của em với Tần Tung Hoành ư? Vương Lệ Trân, em nói xem tại sao tôi lại thấp hèn như thế?”, Long Thiên đã làm một chuyện cực kì ngu ngốc, vì câu nói đó nên Vương Lệ Trân cũng chẳng muốn giải thích với anh thêm một lời nào nữa.
Bởi vì không cần thiết, Vương Lệ Trân là người thích mềm không thích cứng, bắt cô phải cúi đầu giải thích với Long Thiên thì chắc chắn là không được rồi, dù sao thì cây ngay cũng không sợ chết đứng, vì thế tính tình ương bướng của cô lại bắt đầu nổi lên không đúng lúc, cô đã nói ra một trong những lời đàn ông ghét nghe nhất: “Anh muốn nghĩ thế thì tôi cũng hết cách rồi”.
Những lời đó chẳng khác gì thùng dầu được châm vào lửa, làm bùng lên ngọn lửa giận trong lòng Long Thiên.
Vương Lệ Trân kiêu ngạo còn anh thì không chắc, từ khi sinh ra anh đã là đứa con cưng của thượng đế, ngoài chuyện Lâm Chi Tử ra thì cuộc sống của anh vẫn xuôi chèo mát mái, dù mấy năm nay phải chịu khá nhiều đau khổ trong Quỷ Môn nhưng anh vẫn có thể chịu được, anh tự nhận rằng không ai có thể vượt qua mình cả về võ công lẫn trí thông minh, nhưng một người xuất sắc như anh lại trở thành thứ đồ dự bị anh ghét cay ghét đắng, cảm giác đó chẳng khác gì một con công kiêu ngạo bị người ta nhổ hết lông và hóa thành chim sẻ.
Long Thiên cười tự giễu, nói: “Cũng đúng, tôi là cái thá gì cơ chứ, tôi chỉ là một thằng chồng tự nhiên xuất hiện thôi nên làm gì có tư cách quan tâm tới những chuyện đấy. Chỉ là tôi vẫn chưa thấp kém đến mức phải trở thành thứ hàng thay thế cho người nào đó, làm thế là không công bằng, em có hiểu không?”
Vương Lệ Trân cực kì tức giận nhưng có lẽ thất vọng thì nhiều hơn, bởi vì cô chưa từng nghĩ thế.
“Cảm ơn bữa tối của em, tôi có việc nên xin phép đi trước, không làm phiền em ngồi đây nhớ lại những ký ức tươi đẹp đó nữa”, Long Thiên gật đầu với Vương Lệ Trân rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
Vương Lệ Trân há miệng ra muốn gọi anh lại nhưng cô đã quen thói kiêu ngạo thì làm sao lên tiếng được, Vương Lệ Trân chủ động thể hiện tình cảm của mình đã chết từ khi bức thư bị xé nát vào nhiều năm trước, cô đã thề sẽ không quay về làm cô gái ngốc nghếch đó nữa, tổn thương một lần là đủ rồi, hai lần thì đúng là tự hành xác.
Đến khi bóng lưng Long Thiên hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mình thì Vương Lệ Trân mới cười khổ.
Cứ tưởng rằng cô sẽ không bao giờ phải trải qua cảm giác đau lòng đó một lần nữa những cuối cùng vẫn vậy.
Cô rót cho mình một ly rượu và uống cạn, rót thêm một ly nữa rồi lại uống hết, không có vị ngọt đọng lại nơi cuống họng, chỉ có chua xót đang lan tràn.
“Không phải thế, đó không phải là những lời em muốn nói với anh, Tần Tung Hoành chỉ là một người xa lạ, còn chẳng được xem là bạn, làm sao so sánh với anh được?”
“Anh là người đã cứu em từ tay Chung Tân Vinh, anh là người đã nhắc nhở em phải đi về phía trước, anh là người đã giúp em tin tưởng rằng có lẽ mình sẽ chấp nhận được một đoạn tình cảm hoàn toàn mới!”
“Thế nhưng anh cũng là người dễ dàng phá hủy hết tất cả”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!