Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Tần Tung Hoành nhìn sang người bên cạnh, xác nhận người đó là Long Thiên thường xuyên xuất hiện trong tư liệu của hắn ta, vậy người đối diện không phải Vương Lệ Trân thì ai vào đây, Tần Tung Hoành hiểu ra rất nhanh, nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, hỏi: “Hai người quen biết à?”  

             “Ha ha, bạn bình thường, không thân thiết lắm”, Hạ Tiểu Man bối rối cười đáp, kẻ thù gặp mặt tức đỏ mắt, biểu hiện của cô ta hồi nãy quá rõ ràng, đành phải tỏ ra cũng quen biết Long Thiên, nếu không Tần Tung Hoành mà biết lúc nãy cô ta mắng mỏ người khác ở ngoài đường không khác gì mấy bà thím thì sẽ để lại ấn tượng xấu mất, cô ta không muốn Tần Tung Hoành nghĩ về mình như vậy, cho nên đành bịa ra lời nói dối vô hại.  

             Tần Tung Hoành nối tiếp lời Hạ Tiểu Man: “Nếu đã là bạn bè, vậy thì nên chào hỏi nhỉ?”  

             “Hả?”  

             Hạ Tiểu Man giờ đúng là tự lấy đá thả xuống chân mình.  

             Tần Tung Hoành cười híp mắt: “Đi thôi, đừng để người ta nghĩ chúng ta không biết lễ nghĩa”.  

             Hạ Tiểu Man cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành đánh mắt với Tần Ỷ Thiên, lê bước tới chỗ Long Thiên.  

             Hạ Tiểu Man miễn cưỡng cười, vẫy tay về phía Long Thiên: “Ê, trùng hợp ghê, anh cũng dùng bữa ở đây à?”  

             Long Thiên đang cố gắng chọc cười Vương Lệ Trân, quay đầu lại nhìn thấy người vừa gọi là cô chủ nhà giàu nào đó hồi nãy còn định đâm chết mình, sắc mặt liền trở nên khó coi, khó chịu nói: “Gì thế, lại còn đuổi đến tận đây, sao tôi không được đến đây dùng bữa chứ, nhà hàng này do cô mở chắc, tới đây làm gì, bộ thân lắm à?”  

             Hạ Tiểu Man bị phớt lờ đã bực mình lắm rồi, nghe thấy câu này của Long Thiên thì tức ói máu, nhưng vẫn phải duy trì hình tượng thục nữ trước mặt Tần Tung Hoành, chỉ có thể khom người nói: “Anh nghĩ anh là ai hả, tưởng tôi muốn nói chuyện với anh lắm chắc, nếu không phải anh Tung Hoành muốn tôi tới chào hỏi, tôi chỉ nhìn anh đã cảm thấy dơ!”  

             Long Thiên lạnh lùng cười: “Bà thím, bộ tôi bảo cô qua đây dòm ngó, cầu xin cô chào hỏi chắc? Cô tốt nhất là kiếm chỗ nào thoải mái mà đi đi”.  

             Anh thật sự không ưa gì loại cô chủ nhà giàu như Hạ Tiểu Man, cái loại có tý tiền là coi thường người khác, cô ta chắc hẳn nghĩ rằng số tiền mình dùng bữa ở nhà hàng này to như cái bánh xe bò, hết cách rồi, sau khi trải qua mấy lần đau lòng, Long Thiên giờ đều dùng cách tiêu cực nhất để phán xét người khác, anh không tin cô ta chỉ đơn giản là muốn qua đây chào hỏi.  

             “Anh gọi ai là bà thím thế hả, tôi còn trẻ trung mơn mởn như vậy, anh mới là ông chú quê mùa, nhìn anh ăn mặc quê một cục như thế thì biết ngay là thứ nghèo rớt, ha ha, không sợ người ta cười vào mặt cho, coi như tôi được mở mang tầm mắt, lần đầu thấy có người dùng nĩa cầm cả miếng bít-tết lên gặm như gặm xương vậy”.  

             “Tôi thích thế đấy, tôi muốn ăn như nào là việc của tôi, cô quản được à?”  

             Trong lúc Hạ Tiểu Man và Long Thiên cãi nhau ỏm tỏi, Vương Lệ Trân đã nhìn thấy Tần Tung Hoành đứng ở phía sau, hắn ta đang tươi cười nhìn cô, giống hệt như lần đầu tiên gặp mặt.  

             “Không ngờ lại gặp em ở đây, Lệ Trân”, Tần Tung Hoành lên tiếng, giọng nói trầm ấm quyến rũ như có ma lực khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể bị mê hoặc.  

             “Tôi cũng không ngờ tới”, giáp mặt với đối thủ âm thầm đứng sau giật dây gây chuyện trong thời gian gần đây, Vương Lệ Trân vẫn giữ thái độ bình tĩnh.  

             Tần Tung Hoành vẫn mỉm cười nói: “Mấy hôm trước anh định hẹn em gặp mặt hàn huyên, nhưng vẫn chưa có cơ hội, nhìn thấy em liền qua đây chào hỏi, hình như em đang rất vui vẻ, anh còn đang lo dạo này em bận rộn chuyện công việc cơ”.  

             Vương Lệ Trân cười lạnh, nói như vặc lại lời hắn ta: “Anh có vẻ cũng bận, bận gây phiền phức cho tôi, đúng là phải cảm ơn anh đấy, giúp tôi có việc để lo”.  

             Tần Tung Hoành rất phong độ, không hề yếu thế đáp lại: “Thương trường như chiến trường, anh cũng bất đắc dĩ thôi, em biết mà, anh trước giờ không muốn ra tay độc ác, nhưng hết cách rồi, một núi không thể có hai hổ”.  

             Vương Lệ Trân trả lời đúng mực: “Vậy chúng ta phân cao thấp trên thương trường thôi, tôi cũng muốn xem xem Bắc Hải Tam Tú có giỏi giang như lời đồn hay không”.  

             Hạ Tiểu Man và Long Thiên đột nhiên ngừng cãi nhau, Hạ Tiểu Man nhìn Vương Lệ Trân, chẳng trách cô ta thấy người phụ nữ này quen mắt vậy, hóa ra là bà hoàng Vương danh tiếng lẫy lừng, có điều cô ta không ngờ Vương Lệ Trân lại dùng bữa cùng với tên ăn mày này.  

             Còn Long Thiên thì nhìn Tần Tung Hoành, đây chính là kẻ đứng sau hãm hại bà xã mình?  

             Thấy Long Thiên chuyển qua nhìn mình, Tần Tung Hoành rất lịch sự chủ động đưa tay về phía Long Thiên nói: “Xin chào, tôi là Tần Tung Hoành”.  

             “Long Thiên”, Long Thiên cũng đưa tay ra, giọng điệu không tự ti cũng không kiêu căng.  

             Hai người này đều đã âm thầm điều tra đối phương, lần đầu gặp mặt lại không hề giương cung bạt kiếm, ngược lại rất khách khí.  

             Tần Tung Hoành khoát tay với Long Thiên, sau đó đột nhiên nói: “Không làm phiền hai người dùng bữa nữa, khi nào rảnh cùng nhau đi uống trà nhé”.  

             Không đợi Vương Lệ Trân kịp từ chối, hắn ta đã quay người rời đi.  

             Long Thiên vừa ngồi xuống thì chợt nghe Tần Tung Hoành đang quay lưng về phía này, nói: “Anh nhớ rõ, năm đó chúng ta bị hai ông bắt đi gặp mặt bằng được, cũng tại nhà hàng này, bàn 104, anh vẫn nhớ con số 104, tối hôm đó chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, đối với anh mà nói đó là buổi tối khó quên nhất trong cuộc đời”.  

             Giọng nói của Tần Tung Hoành rất bình tĩnh, không buồn không vui, giống như đang kể một câu chuyện tầm phào nào đó, vừa giống như một thợ săn dày kinh nghiệm, một phát chí mạng.  

             Năm đó do hắn ta quá sơ xuất, để vọt mất con mồi, sau này, hắn tuyệt sẽ không phạm phải sai lầm này nữa.  

             Hạ Tiểu Man ngoan ngoãn đi theo Tần Tung Hoành, còn Tần Ỷ Thiên thấy Long Thiên dường như bị tổn thương thì hơi đau lòng, nhưng vì lập trường nên vẫn rời đi.  

             Long Thiên ngồi đó, thật sự cảm thấy có chút tổn thương, anh đã hiểu ra, tại sao Vương Lệ Trân lại hẹn dùng bữa ở đây, cũng đã hiểu tại sao lại chọn bàn 104, 104, thì ra có ý nghĩa như vậy.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!