Tuy là Vương Lệ Trân đã có linh cảm từ trước nhưng không ngờ số tiền đó lại lên cao như thế, năm mươi triệu, đó chắc chắn không phải là một con số nhỏ, hơn nữa Long Thiên vừa mới đến Vương Thị không bao lâu đã đưa một món quà lớn cho công ty trong thời điểm quan trọng thế này, dù Vương Lệ Trân trời sinh tính tình lạnh lùng hờ hững thì cũng phải rung động.
Chẳng lẽ anh đã xin gia tộc sau lưng giúp đỡ trong hoàn cảnh khó khăn này ư, không đúng lắm, anh không muốn trở lại thủ đô cơ mà? Tại sao lại làm những việc có thể để lộ tung tích của mình được.
“Ai ký hợp đồng này với anh ấy vậy?”, Vương Lệ Trân hỏi.
Mộc Tiểu Nhã cũng khó hiểu nói: “Trên hợp đồng ghi là Đoàn Ân Long, không rõ là công ty nào, hơn nữa hình như đều là cùng một bản, tổng cộng có sáu bản”.
Bấy giờ Vương Lệ Trân mới chợt hiểu ra, tối qua Hoàng Phương Phi đã kể hết tất cả những gì xảy ra ở Huy Hoàng cho cô biết, thật ra làm thế không hay lắm, dùng hành vi ép buộc người khác ký hợp đồng sẽ khiến nó bị vô hiệu, hơn nữa với nhà họ Vương mà nói thì đắc tội với nhà họ Đoàn mở các chuỗi bệnh viện ở khắp nơi như thế thì chỉ là họa không phải phúc.
Vương Lệ Trân xoa huyệt thái dương, không tươi cười như những gì Mộc Tiểu Nhã đoán mà ngược lại còn cảm thấy lo lắng.
“Chủ tịch, đây là chuyện đáng để vui mừng mà? Tại sao cô vẫn buồn bã không vui thế?”, Mộc Tiểu Nhã tò mò hỏi.
Vương Lệ Trân khoát tay nói: “Là phúc hay họa còn chưa biết được, cô ra ngoài trước đi để tôi tìm chị Phi hỏi chút chuyện”.
Mộc Tiểu Nhã gật đầu, bây giờ tâm trạng cô ấy đang cực kì hào hứng, anh Thiên đúng là hơn người, quả nhiên cô ấy đã không khâm phục nhầm người. Mộc Tiểu Nhã ra khỏi phòng làm việc và suy nghĩ xem trưa nay phải mua mấy ký chân gà nướng để làm phần thưởng cho người lập công này.
Trong phòng làm việc, Vương Lệ Trân suy nghĩ rồi vẫn gọi điện thoại cho Hoàng Phương Phi, cô không nói dài dòng văn vẻ mà hỏi thẳng: “Chị Phi, chuyện hợp đồng với nhà họ Đoàn đó là sao?”
Hoàng Phương Phi ở đầu dây bên kia dở khóc dở cười: “Chuyện này cô phải đi hỏi Long Thiên mới đúng chứ, tôi cứ tưởng là mấy hợp đồng này không thành rồi, suy cho cùng tối qua Long Thiên cũng đã đánh Đoàn Ân Long tơi bời, thậm chí tôi còn nghĩ nhà họ Đoàn sẽ bắt đầu đối phó với chúng ta, điều đó cũng không có gì lạ, thế nhưng sáng nay tôi lại nhận được tiền gửi từ thủ đô đến, năm mươi triệu chẵn không thiếu một xu nào, không biết nhà họ Đoàn bên kia đang muốn làm gì nữa”.
Đúng là chuyện này hơi kỳ lạ.
Vương Lệ Trân khó hiểu hỏi: “Nhận được tiền thật ư?”
“Nếu chưa nhận tiền thì làm sao tôi dám gửi hợp đồng đi? Lệ Trân, chuyện này hơi kỳ lạ, tôi nghĩ là do nhà họ Long bên kia tạo áp lực, nếu không làm gì có chuyện nhà họ Đoàn bị đánh thành đầu heo rồi vẫn còn cúi đầu xin lỗi”, Hoàng Phương Phi đưa ra những suy nghĩ của mình.
Vương Lệ Trân cũng không hiểu lắm, sau khi cúp điện thoại thì cô lại bắt đầu cẩn thận ngẫm lại chuyện này nhưng nó vẫn mơ hồ không rõ, mãi đến khi một cú điện thoại xa lạ gọi vào máy cô, Vương Lệ Trân thường không nghe những số máy lạ nhưng cuộc gọi này lại đến từ thủ đô, liên tưởng đến chuyện xảy ra sáng nay, cuối cùng cô vẫn nghe máy: “Xin chào”.
“Chào cô Vương Lệ Trân, cô đã nhận được số tiền chúng tôi chuyển khoản chưa?”, đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông.
Nghe giọng điệu đó thì hẳn là người nhà họ Đoàn, Vương Lệ Trân hỏi: “Cho hỏi anh là?”
“Tôi là chú nhỏ của Đoàn Ân Long, tên là Đoàn Tử Long, cũng là người đại diện cho nhà họ Đoàn”, người đàn ông đó giới thiệu.
Vương Lệ Trân cảm thấy hơi buồn bực, cô nói: “Anh Đoàn, tôi thật sự không hiểu bên phía anh đang muốn làm gì?”
Người đàn ông tên Đoàn Tử Long ở đầu dây bên kia cười nói: “Xem như chúng tôi nhận lỗi đi, cháu ngoại trai nhà tôi gây chuyện, tạo ra phiền phức cho quý công ty, tôi lại bận rộn chuyện ở đây không dứt ra được nhưng vẫn muốn hợp tác với công ty nên mới có chuyện sáng nay. Hơn nữa nhà họ Đoàn chúng tôi là người giữ chữ tín, tên cháu trai tôi được ghi trên hợp đồng, chúng tôi sẽ không cố gắng lấp liếm chối bỏ, mong rằng cô Lệ Trân hãy nhanh chóng chuyển số thuốc ấy đến cho chúng tôi. Suy cho cùng thì chúng tôi cũng đã chuyển tiền rồi, mong là quá trình chuyển hàng có thể được đẩy nhanh hơn, bệnh viện Hoa Trung không thể dừng phát thuốc một ngày nào được”.
Chẳng lẽ trên thế gian này có bánh nướng từ trên trời rơi xuống thật ư, Vương Lệ Trân cảm thấy mình như một con lừa bị xoay vòng vòng, cách giải quyết vấn đề của nhà họ Đoàn quá là ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng việc làm ăn đã đến tay, tất nhiên Vương Lệ Trân sẽ không chối đây đẩy, cô nói: “Anh Đoàn cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chuyển thuốc đến các chi nhánh của bệnh viện Hoa Trung, không làm chậm trễ thời gian bệnh viện đi vào hoạt động”.
“Thế thì tốt quá rồi, lần khác có dịp cô Lệ Trân có thể đến thủ đô chơi, bên này có rất nhiều người muốn được tận mắt thấy mặt cô đấy”, Đoàn Tử Long nói.
Nói đến đó thì dường như Vương Lệ Trân lại muốn gật đầu.
“…”
Bấy giờ, ở thủ đô, Đoàn Tử Long mặc bộ tây trang vừa cúp điện thoại và nhìn về phía cô gái đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống cả thành phố, cười nói: “Thế có được chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!