“Phạm Thái Nhàn đó nên bị đuổi việc từ lâu rồi, ngày nào cũng đến trễ về sớm, đúng là con sư tử dẫn dắt một đám cừu có thể đánh bại bầy sư tử được dẫn dắt bởi một con cừu, sáng nay Long Thiên còn đi trễ đấy, đúng là chủ nào thì tớ nấy mà!”
Sắc mặt đám Chu Hòa Phong cực kỳ tệ, vì nhóm ba có quan hệ khá tốt với bộ phận tiêu thụ nên thường xuyên châm chọc mỉa mai các nhóm khác trên lầu 12, nhất là khi tên vô dụng Trương Lượng quản lý nhóm hai thì họ chính là đối tượng bị khinh bỉ nhiều nhất. Tất cả các thành viên trong nhóm hai đều bị bắt nạt, khó lắm mới đổi quản lý khác khiến họ nở mày nở mặt thì hôm nay lại bị đè đầu cưỡi cổ, tất nhiên chẳng có người nào cảm thấy thoải mái nổi.
Tất nhiên bọn họ đều dõi mắt nhìn về phía Long Thiên, hi vọng rằng giám đốc oai phong lẫm liệt của mình có thể trút cơn tức này cho họ, nhưng điều khiến họ bất ngờ là Long Thiên vẫn làm như không có gì xảy ra, thậm chí còn có vẻ đang nịnh bợ Triệu Quang Lâm.
“Cậu có nghe thấy không giám đốc Long? Phạm Thái Nhàn đã khiến cho rất nhiều người phải lên tiếng, nếu cậu không đứng ra đuổi việc cậu ta thì chúng ta đi tìm ông Liêu giải quyết!”, có thể thấy Triệu Quang Lâm là một kẻ biết cách nắm lấy thóp của người khác, lợi dụng Phạm Thái Nhàn để gây chuyện và biến mọi thứ trở nên hết sức hợp lý.
Phạm Thái Nhàn tức điên người, nếu không phải theo chân Long Thiên học hỏi một vài thứ thì chắc anh ta đã vỗ mông chạy lấy người từ lâu rồi, tất nhiên trước khi đi thì phải dạy dỗ cho Triệu Quang Lâm một vài bài học nhớ đời. Nhưng thấy Long Thiên vẫn im lặng không nói, anh ta cũng không tiện lên tiến.
Trong mắt người ngoài thì ánh mắt Long Thiên khá là ba phải, nhưng trên thực tế đó là thái độ của anh khi nhìn một kẻ ngốc, tranh cãi với một tên ngu ngốc chẳng có gì hay, tốt nhất là cứ mặc cho anh ta thích làm gì thì làm để anh ta lại càng ngu ngốc hơn mới là phương pháp chính xác.
Đúng lúc này, điện thoại Long Thiên vang lên, anh nhìn lướt qua thấy đó là Hoàng Phương Phi bèn vội vàng đi sang một bên nghe máy: “Chuyện gì thế chị Phi?”
“Tôi nghe nói cậu và Triệu Quang Lâm đang cãi nhau trên lầu 12 hả?”, Hoàng Phương Phi cười trên nỗi đau của người khác, nói.
Long Thiên không xem Triệu Quang Lâm ra gì, anh vui vẻ đáp: “Cũng không hẳn, chỉ là một buổi xiếc khỉ miễn phí thôi, anh ta muốn ra vẻ ta đây mà tôi cản thì cũng kỳ, kẻ đầu sỏ nhà chị đừng có ở đó mà cười nhé, anh ta ngu ngốc thế này là do chị đấy còn gì nữa?”
“Ha ha ha, thông minh đấy, cậu đừng trách tôi làm gì, được người đẹp để ý cũng khó lắm chứ có phải dễ dàng gì, người khác chẳng được thế đâu”, Hoàng Phương Phi cười ha hả ở đầu dây bên kia.
Long Thiên đặt tay lên trán, bất đắc dĩ nói: “Chị Phi, người ta lại đánh giá chị là người xấu tính bây giờ”.
Tiếng cười của Hoàng Phương Phi vang lên, Long Thiên có thể tưởng tượng ra được nụ cười xinh đẹp của người con gái đó, cô ta cười xong mới lên tiếng: “Được rồi, chị không phải là người ăn cháo đá bát, chị vừa mới chuẩn bị cho cậu một món quà lớn, cậu cứ dùng nó để vả mặt Triệu Quang Lâm đi nhé”.
Nói xong lập tức cúp điện thoại, Long Thiên hơi khó hiểu, không biết người phụ nữ này lại tính chơi trò gì.
Bấy giờ, Triệu Quang Lâm thấy Long Thiên vẫn còn đứng nghe điện thoại và không thèm đoái hoài gì tới mình, anh ta tức tối gọi: “Này Long Thiên, cậu có nghe tôi nói gì không đấy? Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một là đuổi việc Phạm Thái Nhàn, hai là gọi ông Liêu đến đây giải quyết”.
Long Thiên quay đầu lại liếc nhìn Triệu Quang Lâm, o bế thế là được rồi, đến lúc phải giải quyết tên này thôi.
Long Thiên đi về phía anh ta, nói: “Hay là chúng ta cá cược với nhau đi?”
“Cái gì?”, Triệu Quang Lâm lạnh lùng hỏi lại.
“Doanh số của anh trong một năm là hai mươi triệu, nếu như hôm nay tôi có thể đặt được mức doanh thu đó thì anh sẽ phải xin lỗi Phạm Thái Nhàn và trần truồng suốt một tiếng đồng hồ trên lầu 12, anh thấy thế nào?”, Long Thiên thong thả nói.
Hai mươi triệu không phải là hai ngàn đồng, Long Thiên vừa nói xong thì mọi người đã nhìn anh như nhìn một kẻ điên, Triệu Quang Lâm lại cười hả hả như thể vừa nghe được một câu chuyện cười hài hước: “Một ngày đạt doanh số hai mươi triệu, Long Thiên, cậu chém gió cũng phải có mức độ thôi, đừng có tự lấy đá đập chân mình nhé!”
Một giám đốc vừa mới nhậm chức, còn chẳng phải là người địa phương, nghĩ thế nào cũng không thể hoàn thành được mục tiêu đó trong vòng một ngày, Triệu Quang Lâm còn đang nghĩ chẳng biết anh có phải là một tên điên trốn trại không.
“Đừng đánh trống lảng, anh chỉ cần nói anh có đồng ý hay không là được”, Long Thiên mất kiên nhẫn nói, có ít nhất ba người trên thế giới này từng thiếu món nợ ân tình với Bạch Diêm Vương, những người đó đều có gia tài trăm triệu hay thậm chí là mấy chục tỷ, chỉ cần Long Thiên muốn thì một cú điện thoại là đủ để họ xếp hàng đưa tiền tới đây. Suy cho cùng thì hai mươi triệu để giúp Bạch Diêm Vương một lần, tính đi tính lại họ vẫn lời.
“Tất nhiên là đồng ý rồi, tôi rất mong chờ được xem cảnh cậu trần truồng đấy”, Triệu Quang Lâm cười lạnh.
“Ha ha, có cái hay để xem rồi, tôi từng thấy kẻ tự tìm đường chết nhưng chưa thấy ai ngu thế này”.
“Tôi phải chuẩn bị sẵn điện thoại sạc pin đầy đủ để quay lại cảnh đó mới được”.
“Long Thiên, nếu như đến lúc đó cậu đổi ý thì phải làm sao? Giám đốc Triệu, tôi nghĩ anh nên bắt cậu ta viết giấy làm bằng chứng sẽ chắc ăn hơn”.
Người của nhóm ba cùng lên tiếng nói hùa, cả đám đều dõi mắt xem trò vui.
Thành viên nhóm hai thì hơi lo lắng, thậm chí Chu Hòa Phong còn đi tới kéo lấy Long Thiên bảo: “Anh Thiên, đừng giận quá mất khôn”.
“Không có gì đâu, mọi người cứ chuẩn bị sẵn điện thoại đủ pin, đủ bộ nhớ đi”, Long Thiên cười cực kì tự tin.
Phạm Thái Nhàn cầm điện thoại di động chuẩn bị nhắn người nhà chuyển hai mươi triệu tới cho tập đoàn Vương Thị, xem như lễ ra mắt thầy thì Long Thiên lại bình tĩnh như không có gì xảy ra, giữ tay anh ta lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!