“Không biết tự lượng sức mình”, Triệu Quang Lâm vỗ vỗ bộ tây trang trên người mình, trông cũng ra dáng cao thủ, anh ta nhìn Phạm Thái Nhàn với ánh mắt khinh bỉ, bản thân anh ta là người của gia đình có truyền thống võ thuật Vịnh Xuân, tuy không kế thừa nghề nghiệp kinh doanh võ quán của bố nhưng sự tôi luyện những kiến thức cơ bản từ tấm bé đã hình thành phản ứng tự nhiên, anh ta bỏ võ thuật theo nghề kinh doanh nên chẳng có mấy thành tựu, nhưng bốn năm người bình thường sẽ không thể đến gần anh ta.
Vì thế Phạm Thái Nhàn đã bị rượu chè vét cạn sức mạnh không thể trở thành đối thủ của người này, sức mạnh chênh lệch thì đánh nhau cũng chỉ ăn hành mà thôi.
Bình thường chắc anh Phạm đã bắt đầu gọi điện thoại tìm người nhà cử mấy cao thủ tới đánh cho Triệu Quang Lâm một trận ra trò rồi, nhưng sau khi trông thấy Long Thiên thì anh ta lại thay đổi suy nghĩ, không muốn để anh Thiên vừa mới quen biết nghĩ anh ta là thứ con ông cháu cha chỉ biết dựa hơi người nhà.
Phạm Thái Nhà từ dưới đất bò dậy, hơi uất ức nhìn Long Thiên nói: “Anh Thiên, anh đừng đứng đó nhìn như thế, tên họ Triệu này quá đáng lắm, anh mau dạy cho tên đó một trận đi”.
Long Thiên liếc nhìn Phạm Thái Nhàn rồi quay sang Chu Hòa Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại ầm ĩ thế này?”
Bấy giờ Chu Hòa Phong mới đi tới ghé tai Long Thiên nói vài câu, cùng lúc đó thì Triệu Quang Lâm cũng đang quan sát anh. Nếu anh ta đoán không nhầm thì tám mươi đến chín mươi phần trăm người này chính là quản lý của nhóm hai, có rất nhiều tin đồn về Long Thiên, thậm chí anh còn nổi tiếng hơn cả Triệu Quang Lâm và anh ta thường không có ấn tượng tốt với những người nổi bật như thế. Hơn nữa Hoàng Phương Phi anh ta vất vả theo đuổi bao lâu nay lại khá là ưu ái Long Thiên, anh ta theo đuổi Hoàng Phương Phi cả năm còn chẳng có cơ hội cùng xuống căn tin ăn cơm với cô ta, thế quái nào tên giám đốc mới đến đây không bao lâu lại nhận được đãi ngộ này?
Anh ta nhìn Long Thiên với ánh mắt phiến diện và cảm xúc ghen tị, Triệu Quang Lâm kiêm cả hai chức, anh ta còn là nhân viên bán hàng xuất sắc của tập đoàn Vương Thị nên chiếm được ưu thế sân nhà, cười lạnh nói: “Cậu là ai?”
Long Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Quang Lâm, từ ánh mắt đó có thể nhận ra chắc chắn một trăm phần trăm người này đang muốn kiếm chuyện, nhưng anh vẫn giữ nụ cười mỉm, nói: “Tôi là giám đốc quản lý nhóm hai, chắc anh là giám đốc Triệu mọi người thường nhắc tới nhỉ?”
Triệu Quang Lâm có một thành tích khoe đến tận cuối đời vẫn còn khoe chính là anh ta từng ký được một hợp đồng trị giá năm triệu, hơn nữa còn là thành tích cá nhân, kỉ lục đó luôn được xếp thứ hai trong tập đoàn Vương Thị, anh ta cũng được tính là nhân tài hiếm có khó tìm, nếu như Vương Chấn Đào thích tính tình anh ta thì chắc cũng đã trở thành một cánh tay đắc lực.
Triệu Quang Lâm hừ lạnh nói: “Biết tôi là ai thì tốt, tôi là người đi trước nên buộc lòng phải nói cho cậu biết một số nguyên tắc của tầng 12 này đó là nghe lời cấp trên vô điều kiện, cậu nhìn lại cấp dưới của mình xem, tôi nói cậu ta mấy câu thì đã muốn đánh lại tôi rồi, cái loại não chỉ toàn cơ bắp này không có tư cách ở lại tập đoàn, tôi cho cậu biết nhé Long Thiên, hôm nay cậu phải đuổi việc cậu ta ngay lập tức cho tôi”.
Phạm Thái Nhàn nghe xong lập tức nổi điên, mắng: “Ái chà, mẹ nó chứ, thằng ranh con này láo thật, tôi không lên tiếng chắc anh tưởng mình ngon nên leo lên đầu lên cổ người ta ngồi hả, anh tưởng Phạm Thái Nhàn này dễ bắt nạt lắm chắc?”
“Anh với anh Thiên đều là giám đốc, thế quái nào anh lại được quyền sai khiến người ta làm này làm kia”, Tào Nghệ cũng không thể nhìn nổi nên lên tiếng.
Triệu Quang Lâm khinh bỉ nói: “Tôi là giám đốc của hai bộ phận khác nhau, còn là người đi trước, chẳng lẽ tôi không được nói cậu ta vài câu ư. Còn cô đấy Tào Nghệ, cô có biết mình đang ở cái vị trí gì không? Thứ nhân viên quèn mà cũng dám chen miệng vào, không biết tôn ti trật tự là gì hả!”
Cái thói quan liêu ăn sâu vào máu, thật ra Long Thiên cũng hơi bực bội, hình như anh chưa làm gì đụng tới tên họ Triệu này, tại sao anh ta phải ra vẻ ta đây trước mặt anh, cho đến khi Chu Hòa Phong nói Triệu Quang Lâm theo đuổi Hoàng Phương Phi rất lâu rồi thì anh mới chợt hiểu ra, hóa ra là do phụ nữ nên mới chạy tới ra oai phủ đầu với anh.
Tào Nghệ đang định phản bác, cô ta thật sự rất ghét tên Triệu Quang Lâm này, nhưng Long Thiên lại nháy mắt bảo cô ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh lên tiếng: “Người ta là tiền bối, chúng ta nên khiêm tốn học hỏi nhiều vào”.
“Xem như cậu biết điều”, Triệu Quang Lâm kiêu ngạo nói: “Người mới thì nên ra dáng người mới, bây giờ lập tức đuổi việc tên nhân viên nuôi chỉ tổ tốn cơm tốn gạo này đi thì tôi sẽ không so đo với cậu nữa”.
Khả năng nhẫn nhịn của anh Phạm vượt ra ngoài dự đoán của Long Thiên, anh cứ tưởng nghe thấy những lời đó thì Phạm Thái Nhàn sẽ lao tới sống mái với Triệu Quang Lâm, làm những việc ngốc nghếch như cách anh ta đừng đối phó Đông Tử, nhưng lần này anh ta lại không làm thế, chỉ đứng cắn răng nén giận, xem ra cũng có tiến bộ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!