Khi Long Thiên chuẩn bị bất chấp tiến tới, Vương Lệ Trân chỉ có thể ra đòn sát thủ hỏi: “Anh kết hôn với tôi là để trả thù Cừu Đông Thanh?”
Long Thiên nghe vậy lập tức trở nên chán nản, như kiểu quả bóng bị xì hơi, anh buông Vương Lệ Trân ra, sau đó đứng dậy châm điếu thuốc rồi đi vào phòng tắm, tự nói với mình: “Liên quan quái gì tới em, cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi”.
Thức ăn thì vẫn là thức ăn, hương vị thơm ngon như cũ, nhưng vô tình đã không còn hợp khẩu vị của Long Thiên nữa rồi, một mũi kim sắc bén nhuốm máu đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng anh.
Vương Lệ Trân thẫn thờ một lúc rồi cũng ngồi dậy, vẻ mặt ngầm oán trách khiến người khác không khỏi đau lòng, đặc biệt là sau câu ‘liên quan quái gì đến em’ khốn nạn của Long Thiên, ai oán hệt như kiểu Long Thiên lừa gạt tình cảm của con gái nhà lành vậy.
“Hừ hừ, đường đường là cậu chủ nhà họ Long, có chút chuyện này mà không dám thừa nhận ư? Trả thù một người phụ nữ, đúng là ra gì lắm đấy”, Vương Lệ Trân bóng gió nói, cái kiểu tranh chấp nhỏ mọn như này thật sự không phù hợp với phong cách của cô.
Long Thiên lại rút thêm điếu thuốc, không hề dừng bước, thậm chí còn chả quay người đáp lại câu nào, lần đầu tiên Vương Lệ Trân chiếm ưu thế mà lại chả có cảm giác vui mừng chiến thắng gì cả, ngược lại còn thấy hơi bị tội lỗi.
Chẳng lẽ do mình nói chuyện quá tổn thương người khác?
“Long Thiên!”, Vương Lệ Trân hét nhỏ một tiếng, không biết tại sao, lúc nổi nóng phát ngôn như kia xong, giờ cô muốn hỏi tội lại cảm thấy không được tự tin, điều này khiến cho Vương Lệ Trân lúng túng.
Long Thiên vẫn không thèm trả lời.
Vương Lệ Trân ương ngạnh gọi lại lần nữa.
Long Thiên vẫn chỉ hút thuốc, ra vẻ ta đây không thèm trả lời.
Vương Lệ Trân đứng dậy định rời khỏi, Long Thiên cũng chuẩn bị đi tắm, kết quả là đúng lúc Vương Lệ Trân ra tới cửa thì đột nhiên ngồi sụp xuống ôm bụng, lưng khẽ run lên, dường như không ổn lắm.
Long Thiên do dự một lúc nhưng vẫn tiến tới, phát hiện mặt của Vương Lệ Trân trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, mặc dù anh nhỏ nhen, nhưng sẽ không làm cái việc giậu đổ bìm leo, thấy người khác thất thế liền lấn tới, chẳng được tính là hành động vẻ vang gì cho cam, anh vẫn rất biết thương hoa tiếc ngọc, cho nên lập tức ngồi xuống hỏi: “Em sao rồi?”
Vương Lệ Trân ngẩng đầu, cả khuôn mặt xác xơ nhưng vẫn cứng cỏi đáp: “Liên quan quái gì đến anh!”
Hay chưa, học đi đôi với hành, trực tiếp trả lại anh câu này.
Long Thiên nhíu mày: “Dì cả em tới à?”
“Chả liên quan cóc gì đến anh”, Vương Lệ Trân cúi đầu nói, cô chả còn mấy sức mà nói chuyện nữa, vì vậy cũng không nghĩ lời để đốp lại Long Thiên, hôm qua thâu đêm, cộng thêm mấy hôm nay đang đến ngày đó, sẽ đau hơn bình thường nhiều. Bụng dưới cô đau như bị đâm kim, với lại đây là chuyện khá riêng tư, làm sao cô có thể nhờ Long Thiên, người vừa trở mặt với mình giúp đỡ cơ chứ, chỉ đành ngồi sụp xuống để giảm bớt cơn đau, bụng dường như muốn chống đối cô vậy, cảm giác đau đớn không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng khó chịu nổi.
Long Thiên vươn tay dìu cô, Vương Lệ Trân gạt tay anh ra như cô dâu nhỏ giận giữ, Long Thiên liền dùng sức kéo cô lên, Vương Lệ Trân muốn giãy dụa cũng chả còn sức nữa, có thể là do quá đau, cô không duy trì vẻ đoan trang nổi nữa, hoặc do người đàn ông trước mặt ngày đột nhiên trở nên bá đạo, khiến cô chợt trở nên mềm nhũn, cứ thế để Long Thiên dìu dậy, Vương Lệ Trân không cảm giác được gì nhiều, trong cơn mơ hồ chỉ thấy dường như có một người nâng mình lên với sự dịu dàng bất ngờ.
Long Thiên dìu Vương Lệ Trân lên giường, sau đó cởi bỏ quần áo cô ra, Vương Lệ Trân không chịu, còn tưởng anh định lợi dụng cô, lập tức đưa tay ngăn lại, Long Thiên trợn mắt nhìn cô, ngữ khí không cho phép từ chối: “Yên nào!”
Vương Lệ Trân trước giờ luôn là nữ vương chiếm thế chủ động trên thương trường, vô cùng hiên ngang, giờ phút này lại rơi vào thế yếu, cánh tay mềm oặt bất lực, như bị ma xui quỷ khiến mà buông lỏng, Long Thiên chiếm thế chủ động, xoa xoa tay, sau đó đặt hai tay lên cơ bụng số 11 của Vương Lệ Trân, một làn hơi trắng từ từ bốc lên.