Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Long Thiên lắc đầu nói: "Đợi khi nào tôi về nhà thì hãy gọi họ, giờ vẫn chưa thích hợp".  

             "Cuối cùng tôi đã hiểu được tâm trạng của Lữ mập, mẹ kiếp, cậu sống vui vẻ ở Bắc Hải thế này, nếu như để bọn Hoàng Dung Như và chị Cừu biết tôi biết cậu ở đây mà không báo thì chắc sẽ đập chết tôi", Tiểu Nam Tử cười khổ một tiếng rồi nói: "Đặc biệt là chị Như Như chắc chắn sẽ làm toét cúc hoa của tôi mất!"  

             Long Thiên cười nói: "Đó chẳng phải việc khiến cậu vui nhất sao? Là ai hồi năm mới còn viết điều ước sẽ có một ngày nào đó nhất định phải trèo lên được giường của Hoàng Dung Như chứ?"  

             Tiểu Nam Tử do dự một lát, nhẹ nhàng nói: "Thực ra chúng ta đều biết chị Như Như vẫn luôn thích cậu, chẳng qua cô ta ra tay quá muộn nên bị Tiểu Chi Tử đi trước một bước. Mỗi lần uống rượu đều nhắc đến chuyện này, nói xong rồi lại khóc, tôi nhìn mà thấy đau lòng".  

             "Dù có Lâm Chi Tử hay không thì tôi và chị Như Như cũng không hợp nhau, cô ta là người chưa kể chồng mình lệch sóng, mà chỉ cần nhìn thấy chồng mình cầm tay người phụ nữ khác thôi là đã có thể cầm dao cùng sống chết rồi".  

             Long Thiên cười khổ nói: "Hơn nữa, Tiểu Phong và cậu đã yêu thầm cô ta lâu như vậy tôi, một kẻ chẳng làm gì như tôi cũng không có lương tâm có gì đó với cô ta. Tuyệt đối không đụng vào bạn của vợ, đây là nguyên tắc, trong suy nghĩ của tôi, vẫn luôn nghĩ rằng chị Như Như phải tìm một người thành thật, đối xử với cô ta tốt, có thể để cô ta ức hiếp cả đời được. Kỳ thực cả ba chúng ta đều không phù hợp".  

             Tiểu Nam Tử lắc đầu thở dài, Long Thiên lại nâng ly nói: "Tôi phế một cánh tay của Đoàn Ân Long, cũng không rõ trong lòng tên khốn đó đã phục hay chưa, nếu như vẫn còn làm khó cậu sau lưng thì cậu thực sự không tiếp tục ở lại nhà họ Đoàn được nữa đâu. Đi tìm Long Thiên Tượng đi, ông ấy vẫn luôn muốn bồi dưỡng cậu, cả ngày cứ luôn miệng nói cậu là nhân tài chưa có đất dụng võ".  

             Ánh mắt Tiểu Nam Tử có chút đau buồn nói: "Nếu tôi thật sự ra nhập vào tập đoàn Tượng Quốc thì sau này chúng ta cùng lắm chỉ có thể coi là bạn bè chứ không thể là anh em nữa đúng không?"  

             "Cậu lúc nào cũng thích làm quá vấn đề lên thế à?", Long Thiên Tượng huých một cái vào ngực Tiểu Nam Tử.  

             Tiểu Nam Tử cười nói: "Nếu như tôi muốn gia nhập Tượng Quốc thì từ lúc tốt nghiệp đã vào rồi, Tiểu Hổ Tử, trong nhóm chúng ta chỉ có một mình tôi là con nhà nghèo, nói không tự ti là nói dối, nhưng ít nhất vẫn còn chút liêm sỉ, tôi muốn thử dựa vào bản thân xem có thể làm nên chút tên tuổi hay không. Ít nhất cũng không thể để mất mặt mấy cậu được, không thể để những người không ưa các cậu ở thủ đô kia mỗi lần nhắc đến Đạm Ngạo Nam tôi đều nói tôi dựa vào cậu để trèo lên cao".  

             Long Thiên im lặng không nói gì, anh hiểu tính cách của Tiểu Nam Tử hơn bất cứ ai, cho nên vẫn luôn không làm những việc dư thừa, cũng may mắn vì mình đã không làm việc thừa thãi, nếu không hai người thật sự chỉ có thể làm bạn chứ không thể làm anh em.  

             "Từ bỏ cái núi vàng là cậu, có phải tôi ngốc lắm không?", Tiểu Nam Tử đột nhiên hỏi.  

             "Ai bắt cậu chứ? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?", Long Thiên hỏi ngược lại.  

             "Tôi thấy cậu không muốn giữ cúc hoa rồi đó!"  

             "Còn tốt hơn cúc hoa của cậu!"  

             Mỗi lần Long Thiên thực hiện nhiệm vụ thập tử nhất sinh ở Quỷ Môn, mỗi khi rơi vào hiểm cảnh, từ oán trời trách đất trở thành tự tìm vui cho mình, anh đều nhớ lại quãng thời gian cãi nhau ỏm tỏi cùng đám bạn, nhớ lại những ngày tháng kề vai đi đánh nhau rồi lại kéo cả đám bỏ chạy, cùng nhau làm bậy, cùng nhau gây chuyện, cùng nhau uống đến say mèm đó.  

             Hai người đùa giỡn ầm ĩ tranh nhau nói: "Nào, đến đi"  

             Hoàng Phương Phi không làm phiền họ đùa giỡn, hai người đã uống nhiều rồi, mấy chuyện bựa bựa cũng dám nói, Hoàng Phương Phi cũng không thấy phản cảm, ngược lại còn thấy có chút đáng yêu, thậm chí còn rót rượu cho họ, nghe hai cậu ấm ở thủ đô nói những chuyện thú vị ngày xưa.  

             Đương nhiên, thu hoạch tối nay của Hoàng Phương Phi cũng không ít, ngoài việc Đoàn Ân Long đã phê duyệt mấy đơn hàng giá trị kia thì việc lớn hơn đó là đã xác định được thân phận của Long Thiên, cậu chủ nhà họ Long, chồng của Vương Lệ Trân. Mặc dù Hoàng Phương Phi đã từng nghi ngờ những việc này nhưng đến hôm nay mới có thể chắc chắn, sau này cũng biết phải đối mặt với Long Thiên thế nào ở công ty.  

             Đương nhiên cô ta cũng có cảm tình với người đàn ông này, đây cũng không phải là chuyện gì mất mặt, dù sao thì làm gì có người phụ nữ nào trong hoàn cảnh như vậy lại có một người đàn ông xuất hiện xả thân vì mình mà không động lòng chứ?  

             Cho nên lúc Long Thiên và Tiểu Nam Tử muốn vui vẻ uống với nhau một chút, Long Thiên có đề nghị đưa Hoàng Phương Phi về trước thì cô ta cũng không từ tối.  

             Lâu như thế mới gặp được nhau, đương nhiên Tiểu Nam Tử không dễ dàng gì tha cho Long Thiên, dặn dò Long Thiên mau chóng xong việc để tối nay phải uống đến tận sáng.  

             Hoàng Phương Phi lẽ nào lại không hiểu ý của Tiểu Nam Tử, mặt cô ta hơi ửng hồng lén nhìn trộm Long Thiên bên cạnh, tên ngốc này thế mà lại có bộ dạng của một người chính nhân quân tử.  

             Hai người xuống dưới lầu, Hoàng Phương Phi có chút mong đợi nhanh chóng bị một câu nói của tên không hiểu phong tình này suýt nữa làm cho tức chết, Long Thiên nhìn quanh nói: "Tôi uống rượu rồi nên không lái được xe, chị Hoàng để tôi gọi xe giúp chị nhé".  

             Hoàng Phương Phi trách móc nói: "Nửa đêm thế này rồi, cậu yên tâm để tôi về một mình sao?"  

             "Tiểu Nam Tử còn đang đợi tôi mà", Long Thiên có chút khổ não nói.  

             Trong lòng Hoàng Phương Phi thầm nghĩ, tên ngốc ngày giả ngốc hay giả bị ép đây, có điều vẫn nên thu lại chút tính toán nhỏ đó của bản thân thì hơn. Làm bạn với người đàn ông như thế này rất ổn, nhưng một khi vượt quá ranh giới thì người gặp xui xẻo chỉ có bản thân mình thôi. Nghĩ vậy cô ta đưa tay ra gọi một chiếc xe rồi đẩy Long Thiên đi nói: "Vậy cậu lên đi, đừng để bạn cậu đợi lâu quá".  

             Long Thiên nhìn bóng lưng thướt tha của Hoàng Phương Phi, sắc mặt dường như có chút tiếc nuối nói: "Chị Hoàng, giờ tôi hối hận có kịp không?"  

             Hoàng Phương Phi tò mò hỏi: "Hối hận cái gì?"  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!