Đồng tử Long Thiên co lại, dường như là dấu hiệu trước khi nổ súng, Lữ mập cũng sầm mặt, không còn vẻ mặt nịnh nọt hồi nãy, thay vào đó là bộ dạng đằng đằng sát khí, nếu là người khác, vì nể mặt Tiểu Nam Tử, Lữ mập sẽ miễn cưỡng đứng về phía tên họ Đoàn kia, nhưng người mà anh ta đắc tội giờ là cậu chủ của mình, chỉ cần cậu chủ ra lệnh, vậy thì một kẻ làm thuộc hạ như ông ta sẽ thả chó cắn người trước tiên.
Tiểu Nam Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, đứng dựa vào tường, tỏ rõ thái độ sẽ không can thiệp vào chuyện này, thậm chí cũng lười lên tiếng, cho dù hôm nay Đoàn Ân Long có bị đánh tàn phế đi nữa, nhà họ Đoàn trách tội tống cổ anh ta thì cũng chẳng sao cả, phụ nữ ấy mà, ở đâu chả kiếm được, nhưng anh em thì vĩnh viễn chỉ có vài người mà thôi.
Đoàn Ân Long hiểu rõ, lúc này không có ai đứng về phe mình, quân tử không chấp cái thiệt trước mắt, anh ta than một tiếng: “Được rồi được rồi, tôi đây phục rồi, tôi nhận thua”.
Hoàng Phương Phi hơi bất ngờ trước sự rộng lượng của Đoàn Ân Long, thực tế thì anh ta hoàn toàn là một kẻ có thù tất báo, bình thường tuyệt đối không bao giờ chịu thua thiệt, đây không phải là hết cách rồi ư, bản thân mình cũng coi như đủ vây đủ cánh, ấy vậy mà lại gặp phải một người càng kinh khủng hơn, có thể trách ai đây, chỉ đành trách bản thân ra ngoài không xem lịch, đúng là họa vô đơn chí.
Đoàn Ân Long lắc đầu than thở: “Lần này coi như tôi đen đủi, gặp phải đồ sao chổi, cái thứ bám váy mẹ này, thói đời như vậy chỉ có thể trách vận đen thôi. Lữ mập, mau đưa tôi đi bệnh viện, nếu như tôi vì mất máu quá nhiều, chết ở Huy Hoàng, lúc đó chuyện không đơn giản là tôi nhận thua nữa rồi, hiểu chứ?”
Thấy Đoàn Ân Long nhượng bộ, Tiểu Nam Tử thở phào: “Anh vợ, đây coi như là một bài học, lần sau đừng khinh thường người khác, một người vô tình va phải trên đường, đâu biết được họ là rồng hay phượng?”
Hoàng Phương Phi như trút được gánh nặng, cho rằng đó là lời đúng đắn, liền gật đầu.
Đoàn Ân Long trừng mắt nhìn Hoàng Phương Phi, lại bị cô ta cáo mượn oai hùm trừng lại, cậu chủ nhà họ Đoàn lại bất lực ăn thêm một cục tức nữa.
Long Thiên đột nhiên nói: “Chị, tối nay chị tới đây ký hợp đồng à?”
Hoàng Phương Phi gật đầu, Long Thiên bảo cô ta đưa hợp đồng ra đây, cô ta liền chạy qua phòng hát hồi nãy giờ đã không một bóng người lấy hợp đồng cho anh, Long Thiên cầm lấy rồi vứt xuống trước mặt Đoàn Ân Long: “Ký hợp đồng xong thì mày có thể đi”.
“Này, tên họ Long kia, đừng có được nước làm tới!”, Đoàn Ân Long bất mãn nói, bản thân mình đã thảm thế này rồi, còn phải lo chuyện của người khác, thật quá đáng.
Long Thiên nói giọng thờ ơ khinh thường: “Không ký thì mày mất máu mà chết ở đây”.
Lữ mập cũng phụ họa: “Tôi không có ý kiến gì, chỉ cần cậu chủ thích là được”.
Tiểu Nam Tử trông ra cửa sổ, bộ dạng chả liên quan đến tôi.
Đoàn Ân Long không vừa ý bộ dạng từ trên cao nhìn xuống đó của tên nhãi ranh kia, chửi: “Mẹ nó, họ Long kia, sẽ có một ngày tao cho mày nếm trải cảm giác bị người khác dí súng vào đầu như hôm nay, cảnh tượng đó ắt hẳn sẽ rất thú vị”.
Nói xong câu này, Đoàn Ân Long chỉ có thể cố gắng dùng tay trái còn lại để ký hợp đồng, chữ ký của anh ta thì có giá trị hơn nhiều so với Tạ Văn Đức, ông ta cùng lắm chỉ là một viện trưởng, còn nhà họ Đoàn sau lưng Đoàn Ân Long là đại gia có trong tay đến mấy cái bệnh viện Hoa Trung.
Hoàng Phương Phi vui mừng trong lòng, không ngờ mọi chuyện tối nay lại thế này, sớm biết Long Thiên lợi hại như thế, dẫn theo anh đi cùng từ đầu có phải bớt lo lắng sợ hãi không.
Ký xong, Đoàn Ân Long gào to: “Thế đã được chưa, mau đưa tao vào bệnh viện”.
“Từ từ đã”.
“Tên họ Long kia, mày lại muốn gì nữa?!”
“Chị, chị còn có bao nhiêu hợp đồng kiểu này nữa, giá trị bao nhiêu cũng không thành vấn đề”.
“Cậu con mẹ chủ ơi, mày đã bao lâu chưa gặp được con cá lớn như này, dù có bắt được thì cũng không nên tàn nhẫn đến thế chứ!”
Hoàng Phương Phi lại lấy ra vài hợp đồng, tổng cộng trị giá hơn 50 triệu, Long Thiên cười ha ha bày hợp đồng ra trước mặt Đoàn Ân Long, nói: “Hợp tác vui vẻ, cậu chủ nhà họ Đoàn”.
“Tên họ Long mày, mày ác độc thật đấy!”, Đoàn Ân Long hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ký hết chỗ hợp đồng.
Đợi anh ta ký xong, Tiểu Nam Tử bật cười, bộ dạng vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn: “Ha ha, anh vợ đừng oán than trong lòng nhé, mấy người coi như chưa đánh chưa quen biết, coi như anh hùng gặp anh hùng”.
Long Thiên nhổ toẹt ra.
Đoàn Ân Long cũng chửi thề.
Hơi bị có cảm giác tâm linh tương thông.
Tiểu Nam Tử cười ha ha.
Hoàng Phương Phi sắp xếp xong chỗ giấy tờ thì cười tươi, hôm nay cô ta đúng là được mở mang tầm mắt, không lẽ mấy cậu chủ ở thủ đô đều thích chơi trò làm quen kỳ quái kiểu này?
Tiểu Nam Tử: “Việc chính đã xong, chúng ta đi uống rượu đi, anh mập, anh đưa anh vợ em tới bệnh viện nhé”.
Tảng đá đè nặng trong lòng Lữ mập cuối cùng cũng được bỏ xuống, cả mặt cười hiền hòa như phật Di Lặc: “Được, anh đưa cậu Đoàn đi bệnh viện, nhân tiện giúp cậu đổi phòng hát, mọi người nhớ đợi tôi đấy”.
Nói xong, Lữ mập dìu Đoàn Ân Long dậy, Long Thiên đi theo sau, khi chuẩn bị ra khỏi cửa, Long Thiên đột nhiên rút khẩu súng 92 ra trong sự ngạc nhiên của mọi người, dí vào đằng sau gáy Đoàn Ân Long.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!