Khoảng thời gian gần đây, Lộ Tĩnh thường hay liên tục trở về phòng trọ cùng với cha Lộ. Mặc Kỳ Dực hành xử với cô rất khó khăn, chính xác là chỉ muốn giữ cô lại bên cạnh hắn. Dường như đối với cô, bản thân người đàn ông sớm đã mê luyến không muốn để cô trở về.
Những ngày đầu người đàn ông vẫn còn kiêu ngạo dễ dàng buông thả, nhưng chỉ trong vòng chưa đầy một ngày. Mặc Kỳ Dực cũng chỉ có thể bất lực dùng công việc che lấp, để tránh bản thân vô thức lại nghĩ về vật nhỏ kia.Căn bản, kiêu ngạo đến đâu cũng chẳng cách nào giúp Mặc Kỳ Dực giấu đi được cái suy nghĩ tìm về hình bóng nhỏ kia.
Kết quả đêm đó hoàn thành công việc, vẫn là không nhịn được liền căn dặn trợ lý Quang tiến đến dãy trọ nghèo nàn của Lộ Tĩnh. Bản thân người đàn ông cũng tự trách chính hắn không có chính kiến. Chưa bao giờ hắn cảm thấy chỉ vì một nữ nhân mà lại đau đầu đến cái mức này.
Ngồi trên chiếc xe sang trọng, bóng xe bóng loáng đỗ bên vệ đường cách đó không xa. Một sự đối lập hoàn toàn khác giữa hai thế giới, cách biệt nơi của những kẻ thượng ở trên, và những con người nơi đáy xã hội.
Đèn đường hiu hắt, những hàng cây ở đây cao lớn, phủ bóng xuống vệ đường. Tạo cảm giác cô đơn lạnh lẽo lại tịch mịch.
Người đàn ông bước ra khỏi xe, cả người phủ lấy chiếc áo khoác đen tuyền dài, vóc người cao ráo nhưng tràn đầy sự âm u đặc trưng, đôi môi kiêu bạc, ánh mắt sâu thẳm chỉ chăm chú hướng về hướng khu phòng trọ cách đó không xa.
Bắt đầu lấy ra điếu thuốc, hương liệu thuốc lá sang trọng được thiết kế riêng, ngay cả bật lửa cũng vậy, mạ vàng bóng loáng. Khoang miệng cảm thấy nhạt nhẽo, muốn dùng mùi thuốc lá để khỏa lấp cảm giác trống vắng, nhưng hoàn toàn vô dụng. Dường như người đàn ông nhớ đến mùi hương ngọt ngào của đôi môi nhỏ kia.
Mặc Kỳ Dực mở điện thoại, tìm đến dãy số quen thuộc, trực tiếp gọi điện, lại cứ từng bước tiến về khu phòng trọ nghèo nàn đó, rất lâu sau liền dừng bên ngoài. Chính bản thân hắn không hiểu, đã là nữ nhân của hắn, bất kỳ thứ gì hắn cũng đều có thể vung tay, tại sao cô nhóc nhỏ này chẳng muốn hưởng thụ, cứ thế đắm chìm trong cái thế giới của kẻ nghèo như thế để làm gì.
Điện thoại vừa bắt máy, đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Mặc Kỳ Dực cất giọng trầm thấp lên tiếng, làn khói phảng phất nơi không gian hiu quạnh, càng hòa nên nét tịch mịch của chính hắn dưới đêm đen.
“Tôi đang ở dưới khu nhà của em, cho em 2 phút để bước xuống, bằng không tôi không ngại vào kiếm em đâu.”
Lộ Tĩnh đang vùi trong chăn ấm, nghe đến đây lập tức hốt hoảng.
“Tôi xuống ngay, ngài đừng lên
Cuộc điện thoại cứ thế tắt ngấm đi.
Thời điểm này đã gần mười hai giờ khuya, cha Lộ cũng đã ngủ sau ngày dài làm việc mệt mỏi. Lộ Tĩnh hoảng hốt vội đi xuống, cơ thể nhỏ khi này chỉ mặc độc chiếc váy ngủ đơn giản. Dù vậy khi rời khỏi, vẫn đóng cửa rất nhẹ nhàng.
Vừa đi xuống bên ngoài, đã trông thấy Mặc Kỳ Dực đang đứng, trên tay còn cầm điếu thuốc, gương mặt góc cạnh tựa như điêu khắc, dưới bóng đêm càng khắc họa sự độc tôn kiêu ngạo của một kẻ đứng đầu như hắn.
Lộ Tĩnh vội vàng di chuyển lại gần, Mặc Kỳ Dực cũng ném điếu thuốc xuống, bắt đầu dẫm nát đi. Một tay cứ thế ôm trọn lấy cơ thể nhỏ, đôi môi người đàn ông đặt xuống đôi môi cô, tinh tế cảm nhận dư vị mềm mại người trong lòng. Một phút cũng không muốn bỏ lỡ, như thể đã rất nhung nhớ.
Khoảnh khắc Lộ Tĩnh hiện diện, vẻ đẹp thanh thuần đơn giản, hệt như một tinh linh vừa đáp xuống, khiến người khác chỉ muốn chìm vào sự ngọt ngào ấy.
Vừa mới hút thuốc xong, cả người Mặc Kỳ Dực bao phủ mùi thuốc lá. Không phải thứ mùi khó ngửi như những loại thông thường nhưng cô vẫn không thể quen. Bàn tay bất lực đấm đấm lồng ngực người đàn ông vì nụ hôn bất ngờ
này.
Ngay khi buông ra, gương mặt nhỏ nhắn trong lòng ửng đỏ lên, đôi mắt long lai piẫn nộ không thể che giấu. Cho dù có là ghét hắn như thế, vẫn chẳng tài
nào làm được gì.
“Ngài mau ra chỗ khác, tôi không muốn cha tôi nhìn thấy”
Người đàn ông nhướng mày, lần đầu có một người công khai không muốn đang có mối quan hệ với hắn. Đổi lại là những kẻ khác, chỉ hận không thể đem hắn về ra mắt gia đình ngay lập tức. Lộ Tĩnh vẫn là một điều gì đó, đến tận bây giờ hắn cũng chẳng tài nào mà hiểu được.
Bàn tay nhỏ nắm chặt bàn tay to lớn của người đàn ông, cứ thế kéo đi. Mặc Kỳ Dực vốn không thích điều này, nhưng ánh mắt rơi xuống nơi bàn tay nhỏ đang nắm tay hắn, bỗng chốc chẳng hiểu vì sao người đàn ông liền nghe lời để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Chiếc váy ngủ tay dài nhưng mỏng manh, dưới đợt gió đêm thoảng qua cơ thể nhỏ nhắn khiến mái tóc dài hơi rối tung, cảm tưởng như muốn thổi bay.