Hiện tại khi nhìn kĩ, liền nhận ra căn phòng diện tích rất rộng lớn, toàn bộ trên kệ đều có sách, xung quanh trông hệt như một căn phòng triển lãm. Cấu trúc nơi đây xa xỉ, thứ mà Lộ Tĩnh chưa hề nhận thấy trước đây.
Chỉ có Mặc Kỳ Dực càng nhìn cô gái nhỏ, càng thêm tự bực bội chính bản
thân hắn.
Đây là thái độ hắn đối với một người không hề trung thành với hắn?
Người đàn ông rời đi, Lộ Tĩnh lập tức đi theo rời khỏi đây. Vừa bước ra bên ngoài đã trông thấy Hạ Tử Uyên vẫn đứng.
Phía bên ngoài phòng, Hạ Tử Uyên cũng không hề có ý định rời đi. Cố chấp ở lại, bắt đầu di chuyển liên tục. Dẫu sao lời của lão gia Mặc đã căn dặn, cô ta cũng có quyền làm càn.
Kết quả đợi một lúc lâu, cánh cửa đã mở ra. Lộ Tĩnh đối diện ngước nhìn cô ả, nhất thời liền cảm thấy thật sự quá kiên trì.
Hạ Tử Uyên dường như vẫn cố chấp, bắt đầu lay tay Mặc Kỳ Dực, giọng nói như thể làm nũng. Chiếc váy đang mặc mỏng manh, liền ôm lấy bắp tay người đàn ông trực tiếp cạ vào, cảm thụ rõ sự mềm mại từ cơ thể của người phụ nữ.
“Ngài Mặc, đêm nay để em phục vụ ngài, lão gia Mặc hẳn đã có nói qua em với ngài rồi. Em chắc chắn sẽ làm tốt.”
Mặc Kỳ Dực nhíu mày nhìn Hạ Tử Uyên trước mặt, chẳng hiểu sao chốc lát quay sang nhìn Lộ Tĩnh vẫn đứng lặng một góc lên tiếng. Thậm chí ngay từ khi Hạ Tử Uyên di chuyển lại gần, cô gái nhỏ như có cơ hội lập tức cách ra xa khỏi hăn.
“Lô Tĩnh em thấy vấn đề này như thế nào?"Hạ Tử Uyên nghe câu này, ánh mắt lập tức nhìn về hướng Lộ Tĩnh, tràn đầy sự cảnh cáo như thể bắt buộc cô phải chấp thuận.
Vốn Mặc Kỳ Dực còn cho rằng, qua sự dạy dỗ đã khiến Lộ Tĩnh ngoan ngoãn một chút. Sẽ không tùy tiện để hắn rời đi cùng người phụ nữ khác.
“Tôi vẫn chưa khỏi bệnh, nếu để cô ấy phục vụ ngài, đó chắc chắn là một ý kiến hay.
Nét mặt Hạ Tử Uyên sáng ngời, thậm chí lúc đầu vốn ghét Lộ Tĩnh, nhưng nghe sự chấp thuận này cô ả dường như cũng bắt đầu bỏ qua mấy cái định kiến căm ghét cô ban đầu.
Trái ngược lại, sắc mặt người đàn ông trở nên âm u tựa hồ đáy đại dương sắp nổi cơn bảo.
“Mặc thiếu, Lộ Tĩnh cũng đã nói rồi, đêm nay để em.
Ngay tức khắc, Mặc Kỳ Dực hung hăng đẩy người bên cạnh ra khiến cô ả không kịp định thần mà cơ thể còn va vào góc tường, ngã nhào đến đáng thương. Gắn giọng nhìn về hướng Lộ Tĩnh.
“Đi theo tôi!”
...
Vừa bước vào phòng, Mặc Kỳ Dực liền cởi bỏ lớp áo khoác ngoài, trực tiếp ép cô vào lồng ngực rắn chắc, nhưng lực tay lại giảm như thể sợ động vào các vết thương trong giai đoạn lành. Nhưng điều đó Lộ Tĩnh cũng không cảm nhận được, chỉ hoảng hốt né tránh hành động này.
“Ngài Mặc, tôi đang bị thương! Nếu ngài muốn bên ngoài cũng có người đang đợi.”Người đàn ông nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ yếu ớt trong lòng như thể sợ hắn
đem ra làm thịt.
Quả thật hắn có suy nghĩ đó.
Một thời gian dài không tiếp xúc, lại thêm việc Lộ Tĩnh bị thương. Đêm đó nằm ngủ bên cạnh, không biết bản thân đã phải kiềm nén bao nhiêu.
Trước kia Mặc Kỳ Dực vốn không phải nhẫn nhịn, nếu thích cũng có thể tuỳ tiện kiếm đại một người. Nhưng hiện tại người đàn ông lại không đủ kiên nhẫn, hắn chỉ muốn cô. Cho dù bên ngoài Hạ Tử Uyên đang đứng với một bộ dáng quyến rũ đi chăng nữa, cũng không tài nào dâng lên chút khoái cảm.
Người đàn ông vươn ngón tay xoa gò má nhẹ, ngắm nhìn nữ nhân mềm mại trong lòng. Hành động này càng khiến Lộ Tĩnh không khỏi ngạc nhiên.
Trong lúc còn không thấy người đàn ông đáp lời vì câu nói, một nụ hôn lập tức đáp xuống cánh môi nhỏ mà dây dưa triền miên, mãi đến khi buông ra, người con gái trong lòng liền mềm nhũn.
Lộ Tĩnh ngẩng đầu nhìn, bất lực lên tiếng, giọng nói thều thào của một người vừa bị hút cạn lấy hơi thở.
“Bác sĩ bảo hiện giờ không thể!”
Người đàn ông nhíu mày, hiển nhiên gương mặt không vui.
Một giọng nói tựa hồ thanh âm rừng sâu vang lên, trầm thấp khiến người nghe quyến luyến không ngừng.
“Em của tôi, quyền quyết định là ở tôi. Chẳng cần ai phải dạy cho cách sử dụng.Lời nói mang đậm sự chiếm hữu chẳng thể nào mà kiểm soát được.
Sâu thẳm ánh mắt nhỏ thất vọng. Người đàn ông này nói đúng, cho dù hắn có làm gì, cũng chẳng ai phản kháng. Rốt cuộc Lộ Tĩnh ngu ngốc, mong chờ điều gì từ hắn?
Người đàn ông đứng dậy, tiến hành cởi áo. Từng động tác cởi đều ma mị, khuôn ngực cứng rắn hiện ra. Nhưng Lộ Tĩnh không có tâm tình chiêm ngưỡng, bàn tay trong vô thức làm ra loạt hành động vụng về, cứ hễ người đàn ông cởi áo, cô liền cầm lên hòng muốn hắn mặc lại.
Ngay lập tức, Mặc Kỳ Dực bế phắt lên. Bàn tay nhỏ cầm lấy áo sơ mi của người đàn ông, liền bị hắn ngứa mắt giật lấy ném sang một bên.
“Đi tắm.”
Vừa bước vào, người đàn ông liền buông ra. Lộ Tĩnh bất lực bị ôm vào.
“Ngài tắm thì tắm, tôi không cần thiết”
“Tắm cùng tôi.”
Lần nữa lên tiếng, căn phòng tắm cứ thế bị đóng lại. Ánh mắt cô gái nhỏ nhìn về hướng lối thoát duy nhất của bản thân, cứ thế bị tắt ngấm đi.