Dãy hành lang bên ngoài tại khu vực này hiện tại phần lớn đều là vệ sĩ của giám đốc Trần canh gác. Chốc lát chẳng còn lại mấy ai. Ngồi trong phòng, lão ta thi thoảng xuýt xoa với những vết thương từ mảnh thủy tinh ghim vào người. Gương mặt già nua nhăn nhó rất đau đớn.
Vọng lại từ bên trong phòng là tiếng đánh đập và phản kháng đến đáng thương của cô gái nhỏ. Tiếng hét đau đớn yếu ớt càng thống khổ, lão ta lại càng khoái chí.
Ngay lúc này, bên ngoài náo nhiệt một chút khiến đoàn vệ sĩ ngưng hành động mà ra xem xét. Bọn họ vốn đang đứng thành hàng thì bỗng chốc liền tự động tách ra, chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng cao ráo bước vào, cho dù trước mắt chưa xác định rõ danh xưng, nhưng bộ dạng uy nghiêm cùng thần thái kiêu ngạo vô cùng khiến kẻ khác đều phải khiếp sợ.
Trong lúc giám đốc Trần chưa định thần, hàng tá người áo đen tây trang chỉnh tề xuất hiện, tỏa thứ cường khí mạnh mẽ khiến vệ sĩ của lão đều phải sợ hãi cúi người. Cứ thế tiến thẳng đến hướng lão già ngồi nhàn tản trên giường, liền nhấc bổng người ném thẳng xuống đất làm tâm trí lão quay cuồng.
Bị ném trên nền sàn, lão tức giận mà rống to. Nhưng bộ dạng bần hèn chẳng mang một tính chất uy hiếp nào.
"Các người là ai, lại dám tự tiện xông vào phòng đã có chủ?"
Không một ai quan tâm, uy lực từ hướng người đàn ông hoàn toàn lấn át người của giám đốc Trần, khiến bọn họ chỉ dám rụt người về sau.
Một người dưới trướng người đàn ông đó đảo mắt ngó nghiêng khắp xung quanh. Lực tay tiến tới đẩy tất cả những tên vệ sĩ của giám đốc Trần ra. Thậm chí không ngần ngại giơ một cây súng ra uy hiếp. Sau khi xem xét một lúc, tức thì liền hô to báo hiệu.
"Ngài Cẩn, cô gái đó hiện trong phòng tắm, cả người đầy rẩy vết thương."
Nghe đến danh xưng, giám đốc Trần chưa thể định hình nổi ngã rạ trên sàn. Vết thương vừa được băng lại liền bị rách nữa.
Ngài Cần?
Không lẽ lại là Cẩn Nghiêm, người nắm giữ điều hành chi phối của Cẩn thị hiện tại. Lấn sâu vào kinh doanh bất động sản và ngành du lịch. Danh tiếng vang xa vô cùng.
Cẩn Nghiêm nhíu mày, vội vàng di chuyển vào sâu bên trong. Cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến kẻ khác không dám tới gần. Vừa bước vào, nhìn khung cảnh bên trong sắc mặt lại âm trầm.
Nằm trên nền sàn là thân thể thiếu nữ như con rối bị dẫm nát đến đáng thương dưới nền phòng tắm, người đầy rấy vết thương và vệt máu cũng khiến người khác không khỏi nhíu mày khi nghĩ đến cảnh tượng phải chịu tác động từ những vết thương đó.
Cẩn Nghiêm lại gần, cô gái nhỏ run rẩy rụt người. Anh không quan tâm, trực tiếp cởi lớp áo vest bên ngoài ném lên người Lộ Tĩnh. Mọi hành động đều tự biết chừng mực mà dừng lại, bởi đây là nữ nhân của Mặc Kỳ Dực.
Ban nãy trông thấy cảnh tượng Lộ Tĩnh trên sảnh tiệc bị vây quanh, Cần Nghiêm nhận ra nữ nhân bên cạnh Mặc Kỳ Dực, vì thế vô tình hứng thú quay lại khung cảnh trước mặt rồi gửi qua bên điện thoại Mặc Kỳ Dực.
Vốn còn cho rằng đây chỉ là một nữ nhân hết công dụng nên trêu ghẹo, kết quả gửi qua, Mặc Kỳ Dực liền ra lệnh tìm người, ngữ khí rõ ràng rất tức giận.
Bên cạnh Mặc Kỳ Dực rất lâu, nhưng đây là lần đầu Cẩn Nghiêm hoàn toàn cảm nhận được sự lo lắng gấp gáp đến tột độ như thể sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Cho dù chỉ cách một cái điện thoại, giọng nói ra lệnh kia càng khiến Cẩn Nghiêm biết rõ, nữ nhân này đối với lão đại của anh chắc chắn không phải người tầm thường.
Anh khẽ xoa mi tâm, tầm mắt trong vô thức nhìn về hướng Lộ Tĩnh co quắp ngồi trong góc, vạt áo trắng thấm đẫm máu, mái tóc rối loạn bù xù, lệ vương trên gương mặt khiến lớp phấn trắng bị trôi mờ đi. Nhìn qua cũng rõ, đều do phản kháng và hành hạ.
Lộ Tĩnh vẫn không nhận thức được người trước mặt an toàn hay không, suy cho cùng hiện tại đối với từng động tác, bất cứ một ai cũng đều có thể khiến cô trở nên hoảng loạn.
"Tôi không làm gì cô đâu." Anh nhíu mày lên tiếng an ủi.
Cẩn Nghiêm ban đầu còn cho rằng nữ nhân của Mặc Kỳ Dực cũng chỉ vì tiền nên tương đối khinh bỉ. Nếu hôm nay lên giường với lão già bên ngoài, thì sẽ hết công dụng với Mặc Kỳ Dực. Nhưng kết quả một màn như thế, căn phòng bị hỗn loạn, đồ đạc mảnh thủy tinh văng tung tóe. Cho thấy được rằng Lộ Tĩnh đã khát khao mong cầu sống để không bị xâm hại như nào.
Đây đúng thật lần đầu chứng kiến.
Phía bên ngoài, giám đốc Trần cùng dàn vệ sĩ của lão bị phong thái uy nghiêm của người Cần Nghiêm dọa, cuối cùng cũng biết đến mấy chữ sợ hãi mà cúi đầu. Cẩn Nghiêm nhìn Lộ Tĩnh một lúc, liền di chuyển ra ngoài nhìn vào đám người, tên nào tên nấy cao to.
"Tạm thời đánh một trận, dạy trước bài học."
Còn về xử lý, phải đợi Mặc Kỳ Dực đến.
Giám đốc Trần lùi ra sau, dường như vẫn rất cố chấp. Trên người lão hiện giờ tương đối nhiều vết thương. Nếu phải chịu tiếp, không khác gì đang lấy mạng. Vì thế bất chấp tiến đến hướng Cẩn Nghiêm, liên tục dập đầu xin
tha.
"Ngài Cẩn, tôi không biết cô ta là nữ nhân của ngài. Dù... dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, tôi có thể kiếm kẻ khác cho ngài..."
Cẩn Nghiêm hoàn toàn không đoái hoài, đôi giày sang trọng bóng loáng dẫm trên nền sàn đầy mảnh thủy tinh với máu. Anh tựa người ra sau, bắt đầu châm điếu thuốc, nhàn tản lên tiếng.
"Vậy là xem ra ông lại không biết rồi, nữ nhân bên trong, thực chất là người của Mặc thiếu!"
Gương mặt giám đốc Trần tái mét, dần dần lùi về sau. Bộ dáng như thể không tin.
"Không thể nào... chẳng phải đã hết công dụng rồi sao, ngài Mặc tuyệt không đụng quá hai lần một nữ nhân..."
Cẩn Nghiêm cáu gắt, lập tức dùng chân đá văng lão giám đốc Trần đang tiến đến.
"Ông nói nhiều quá đấy. Câm miệng!"
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên ổn ào một lúc. Tiếng bước chân nhận thấy được người đang tiến vào với tâm trạng vội vã vô cùng, cho đến khi tại khu vực xuất hiện thêm bóng dáng kiêu ngạo của người đàn ông. Mọi người nơi đây mới tự biết chừng mực lập tức hạ mình.
Cần Nghiêm cúi đầu, bàn tay gầy tàn thuốc. Thu lại dáng vẻ hung hăng ban nãy, cần trọng lên tiếng.
"Lão đại, anh đến rồi."