Cô gái nhỏ được đặt trên thành bồn tắm, bị đè ép bởi người trước mắt, đôi chân thon trắng mềm được nâng lên quấn lấy vòng hông vững chãi của Mặc Kỳ Dực.
Lần nữa trải qua thứ xúc cảm đau đến mức muốn khóc toáng lên. Đêm qua chí ít có đau cũng không khóc, nhưng bây giờ Lộ Tĩnh cũng chẳng kiềm nén được, sự đau đớn từ giữa chân truyền đến, thêm việc một đêm bị hành hạ lấy. Hiện tại cảm giác là quá mức giới hạn chịu đựng. Cơ thể mảnh mai run bần bật sau từng đợt va chạm kịch liệt.
"Đau.."
Tiếng rên rỉ nỉ non, nhưng rót vào tai chỉ còn lấy một màn khơi mào dục vọng từ sâu thằm. Bàn tay nhỏ bấu víu trên cơ thể hắn, lần này còn liều mạng mà cào lên. Nhưng móng tay cô rất nhỏ lại chẳng có lực, ngoài việc trầy xước nhẹ cũng chẳng còn làm gì được.
Rõ ràng Mặc Kỳ Dực có thể kiếm những nữ nhân khác, không nhất thiết phải cần lấy cô.
Đến hơn hai tiếng sau, Lộ Tĩnh mới được buông tha.
Trợ lý Quang đứng bên ngoài đợi mới thấy Mặc Kỳ Dực trở ra. Khi này trên người đã phủ lên bộ áo khác. Cậu chỉ đơn giản là nhìn, nhưng cũng như thể đoán được những gì vừa xảy ra bên trong. Xem ra ông chủ, loại chuyện này đối với nữ nhân kia rõ là rất hứng thú. Nhìn kiểu gì cũng biết sau này Lộ Tĩnh khó mà thoát được.
Ngay khi trở xuống, Hạ Tử Uyên cũng đang ngồi dùng bữa. Lần này không dám manh động chỉ nhìn người đàn ông từ xa. Nghĩ lại việc đêm qua, một màn cô ta đều chứng kiến hết. Rõ ràng đứng trước mặt, cũng chẳng thể so bì được với Lộ Tĩnh kia. Dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn, có lẽ đêm nay Lộ Tĩnh cũng hết giá trị rồi.
Phía bên trong phòng, Lộ Tĩnh hơi thở yếu ớt, cơ thể ôm chặt lấy nhau tự an ủi chính mình. Mãi rất lâu sau, khi bản thần cho răng người đàn ông đã không còn ở đầy. Cô gái nhỏ mới dám mà ngồi dậy. Sự đau đớn lần này còn hơn cả lần trước, nhưng cô vẫn muốn rời đi. Nơi đây đối với cô trông không khác gì địa ngục trần gian vậy.
Vội vàng thay đồ, đến khi trở xuống đã trông thấy người hầu đang làm việc. Nhìn Lộ Tĩnh sắc mặt nhợt nhạt, bọn họ lập tức liền dọn đồ ăn lên bàn, chỉ có Hạ Tử Uyên đang ung dung ngồi từ phía xa, ngó ngàng đến cô bằng thái độ không mấy thân thiện.
Đồ ăn dọn lên bàn, kết quả Lộ Tĩnh không đoái hoài. Trực tiếp mà rời đi. Tâm trạng hiện tại, chỉ muốn mau chóng trở về. Nhưng vừa bước ra ngoài dàn vệ sĩ lập tức đã chặn lại.
"Ông chủ bảo cô dùng bữa mới được rời đi. Mong cô đừng làm khó chúng tôi."
Nét mặt Lộ Tĩnh sa sầm, từ phía sau đã truyền đến giọng nói của Hạ Tử Uyên. Cô ta khi này trang điểm sắc sảo, phục trang thượng hạng. Nhìn kiểu gì cũng toát lên dáng vẻ một người thượng lưu, tiểu thư gia giáo có học thức.
So với Lộ Tĩnh nét mặt phờ phạc bên cạnh cũng không thể mà so bì được.
"Mau ăn đi, ân huệ cuối cùng của cô đấy. Chắc gì sau đêm nay ngài Mặc còn kêu đến nữa.
Lộ Tĩnh biết không thể rời đi. Chỉ đành xoay người trở lại dùng bữa. Nét mặt Hạ Tử Uyên khi này dời tầm lên phía cổ của Lộ Tĩnh, một vài nơi đầy dấu vết mờ ám. Càng nghĩ trên gương mặt cô ả lại càng nhăn nhó lại.
Sau cùng không nhịn được, cũng chỉ có thể lân la tiến lại gần hướng Lộ Tĩnh đang ăn.
"Lý do gì mà cô được ngài Mặc đem về đây?"
Lộ Tĩnh đang ăn, cổ họng khô khốc. Đồ ăn dạng lỏng nhưng cũng chẳng thể nuốt được. Nghe câu nói càng cảm nhận sặc mùi ghen tị. Đêm qua nhìn kiểu gì cũng trông thấy rất giống cô phá hỏng chuyện tốt. Hiện giờ người phụ nữ này đối với cô đa phần đều là ác ý.
"Tôi làm phục vụ rượu ở hộp đêm thì vô tình gặp mặt."
Nghĩ lại việc gặp Mặc Kỳ Dực, đến tận bây giờ Lộ Tĩnh vẫn thấy rõ sự hối hận không thôi. Sự việc ngày hôm đó, làm sao nghĩ được mọi thứ lại biến chuyển đến mức như hiện tại.
Nghe ba chữ phục vụ rượu, Hạ Tử Uyên càng thêm dè bỉu nhìn cô. Đoán chừng là nghĩ một loại con gái thấp kém chỉ biết dùng thân thể. Nơi xuất thân như nào, cũng như thêm khẳng định rõ thân phận. Cô ta còn rất tự tin mà suy nghĩ, Mặc Kỳ Dực chắc chắn sẽ không thể nào mà còn hứng thú với Lộ Tĩnh thêm nữa.
"Dù gì cũng chỉ là một đêm. Đừng cho rằng sau này có thể mãi mãi được xuất hiện ở đây. Rác rưởi suy cho cùng cũng chỉ là rác rưởi mà thôi." 2
Đám người hầu nghe lời nói quá mức sổ sàng từ Hạ Tử Uyên, cũng bắt đầu đảo mắt nhìn. Chẳng qua là đang nhìn nhận xem, đối với hai người hiện tại ai mới là có giá trị hơn.
Lộ Tĩnh nghe nói thế, tầm mắt hơi rũ xuống. Cô chỉ muốn vĩnh viễn rời khỏi, không phải ở lại đây mà phục vụ loại chuyện như thế này.
Trông thấy Lộ Tĩnh vẫn nhàn hạ không biểu hiện gì với lời nói hạ thấp của cô ta. Hạ Tử Uyên liền đảo mắt nhìn cô ăn. Gương mặt khi này trông nhợt nhạt, nhưng đường nét gương mặt lại rất mực rõ ràng là xinh đẹp. Dáng vẻ ăn vội vàng, một chút đoái hoài cũng không có.
Hạ Tử Uyên hừ một tiếng.
Chẳng qua là dựa vào một chút nhan sắc.
Hạ Tử Uyên cô ta chí ít còn có học thức, tuyệt không thể đem loại nữ nhân thấp kém như thế mà so bì.