Nơi hành lang bệnh viện thời buổi gần trưa, thời điểm này tương đối nhiều người. Phòng bệnh của cha Lộ khi này cũng đã chuyển thành khu dành cho khách VIP, vẫn đang trong giai đoạn truyền dịch, thông qua khung cửa kính dường như gương mặt ông đã hồng hào một chút.
Lộ Tĩnh đứng bên ngoài, chỉ dám ngó vào. Cô không có lá gan bước vào gặp trong tình huống này. Một thứ cảm xúc day dứt dâng lên, sự tội lỗi tràn trề. Suy cho cùng, thứ duy nhất có thể khiến mỗi người trở nên yếu đuối cũng chỉ có người thân của mình.
Khu bệnh viện, vẫn truyền đến những thanh âm quen thuộc.
Cô gái nhỏ thở dài, ngồi lặng bên hàng ghế nơi bệnh viện. Từng hàng người ra vào, tiếng khóc lóc, động thái lo lắng thở dài, nơi đây như một mặt đối lập với thế giới xô bồ bên ngoài vậy.
Rất lâu sau, Lộ Tĩnh mới trở ra ngoài. Trên điện thoại là một dòng thông báo đến từ tập đoàn giải trí Hưng Thịnh.
Đại loại chính là về việc cô đã chính thức được nhận vào đóng vai nữ diễn viên phụ bộ phim Trường Ký của đạo diễn Ngô.
Thực chất để mà nói, cũng một tay Mặc Kỳ Dực sắp xếp. Một đêm phục vụ như thế này, cũng biết bao nhiêu thứ ân xá được dựng lên. Suy cho cùng cũng chỉ là một con rối trong tay người đàn ông đó, nếu rời đi, mọi thứ chốc lát lại tan thành mây khói.
Lộ Tĩnh không nghĩ nhiều được như thế. Trước mắt cô gái nhỏ muốn kiếm tiền.
Với thân phận nhỏ bé như cô, có thể được hiện diện dù chỉ vai phụ cũng chính là phúc phần lớn.
Thời gian khởi quay là hai ngày hôm sau, tại một tòa thành khu phố cổ trong chính thành phố.
Nơi khu phòng trọ lụp xụp, vẫn căn nhà cũ kĩ. Vừa trở về Lộ Tĩnh liền bước vào phòng tắm, chỉ bé xíu và chiếm diện tích nhỏ nơi đây. Cô vẫn đứng dưới vòi nước, gột rửa đi mấy thứ ấn ký trên cơ thế. Nhưng tiếc là có chà mạnh đến đâu, thậm chí để nơi đó trầy rồi ửng đỏ, cũng đều vô dụng.
Hai ngày hôm sau.
Tám giờ sáng, tại phim trường.
Bởi vì không có tiếng tăm, cũng chỉ là một thân phận nhỏ bé thông qua phần thử vai được nhận vào. Nên khi tập trung tại nơi đây, Lộ Tĩnh gặp ai cũng đều cúi người chào kính trọng.
Mọi người nhìn Lộ Tĩnh, thông thường những nữ diễn viên dù vai nhỏ như nào, nếu đã hiện diện vai phụ phần lớn đều là những người nổi tiếng trên mạng, hoặc là một người từng tốt nghiệp đại học diễn xuất danh tiếng. Bên cạnh cũng có tối thiểu trợ lý. Trái lại Lộ Tĩnh lại chỉ đến một mình. Danh tiếng không có, nên tất cả không đoái hoài đến.
Nữ diễn viên chính nơi đây là Nhậm An, là ảnh hậu của màn ảnh vào năm ngoài. Đã từng tham gia diễn xuất nhiều, danh tiếng cao và cũng có tiềm năng trong giới giải trí.
Đạo diễn Ngô chỉ đạo bộ phim, cũng phải nể mặt nữ diễn viên này rất nhiều phần. Bởi phía sau, là có người chống lưng cho Nhậm An.
Lộ Tĩnh vai phụ là một nữ sinh tên Ngọc Chi, chỉ một góc diễn viên nhỏ và hiện diện cũng không quá phân nửa bộ phim. Hai chùm tóc khi này được tạo hình tết đuôi sam hai bên. Gương mặt cô vốn đơn thuần, nên người trang điểm không cần quá nhiều khó khăn. Chân váy dài quá đầu gối, chiếc áo xẻ với vài nút thắt màu xanh dương nhạt.
Rất nhanh tạo hình một nữ sinh với gương mặt trong trẻo xinh đẹp, đôi môi hồng hào mềm mại căn mọng như quả đào non được dựng nên. Mọi người trong phim trường không khỏi cảm thán
Nhan sắc này, thật sự rất đẹp.
So với Nhậm An tạo hình quyến rũ, thì phong thái của cô vẫn là ưa nhìn lại được lòng.
Quá trình quay kéo dài hơn nửa ngày trời.
Lộ Tĩnh trước đó đã làm diễn viên đóng thế rất nhiều, nên các phân cảnh hiện tại chẳng hề có gì khó khăn đối với cô gái nhỏ. Diễn xuất nhập tâm cùng sự hiểu biết, khiến mọi người nơi đây cũng dần thu lại ánh nhìn phán xét.
Đến khi kết thúc, thời điểm đã về tối muộn.
Thay vì trở về khu trọ, cô gái nhỏ lại quay về hướng bệnh viện.
Hai ngày trời, khi mà không có sự chen chân của người đàn ông kia. Cũng khiến thế giới Lộ Tĩnh như trở về quỹ đạo cũ. Cô nhớ cha Lộ, vì thế liền mua rất nhiều trái cây trước khi đến.
Hơn mười giờ khuya.
Gian phòng bệnh về đêm tĩnh lặng, ánh đèn hiu hắt.
Cô hướng đến khu phòng bênhh, trực tiếp mở cửa đẩy vào. Giờ phút này Lộ Minh đang ngồi, lưng dựa thành giường. Nhìn thấy cô, ông liền nở nụ cười rất tươi.
Cũng đã hơn năm ngày chưa gặp, nên giờ đây xúc cảm trong lòng cứ thế dâng tràn.
Lộ Minh cũng nhận ra, khu phòng bệnh đã được thay mới. Hằng giờ luôn có y tá bước vào kiểm tra sức khỏe bệnh tình và nhắc nhở ông uống thuốc. Góc cửa sổ thoáng mát, là một vị trí tốt.
Cô gái nhỏ yên tĩnh ngồi gọt hoa quả nhìn ông, gò má hồng hào, đôi mắt sáng rực giữa bầu trời đêm, hàng lông mi dài. Hệt như đôi mắt của người trước mặt.
"Cha ăn táo đi."
Lộ Tĩnh đưa đến một dĩa táo, miếng nào miếng đấy cũng đều gọn gàng. Cha Lộ cầm lên cho vào miệng. Cứ thế, khi mà mọi người chìm vào giấc ngủ, nơi đây lại được dựng lên trong tiếng cười thoang thoảng.
Một chút yên bình nhưng lại đăt đỏ.