Tuần thi cuối học kỳ của toàn trường chính thức diễn ra trong năm ngày, vào ngày thi cuối cùng vừa kết thúc cũng là ngày bên phía cảnh sát liên hệ để tiếp tục giải quyết chuyện Tuệ Chi đánh Hình Sở Nhan trước đó.
Cảnh sát phụ trách đã đến tận trường, mang theo cả đoạn video người qua đường ghi lại được bằng chứng Tuệ Chi tác động vật lý lên Hình Sở Nhan. Tuy rằng cảnh quay không phải là lúc Tuệ Chi ra tay, nhưng dựa theo video có thể thấy trên tay cô ta lúc đó đang cầm thanh gỗ bị gãy đôi, trạng thái kích động hoảng loạn tiếp theo muốn bỏ chạy chứng tỏ cô ta đã làm sai sợ bị truy tội.
Bằng chứng Hình Sở Nhan gây sự trước không có, bằng chứng Tuệ Chi tấn công Hình Sở Nhan lại rành rành trước mắt, cha mẹ cô ta chẳng còn lên mặt kiêu ngạo như lúc ở đồn cảnh sát lần trước mà cúi mặt xấu hổ.
Vì không để chuyện xấu bị công khai ra ngoài, Tuệ Chi buộc phải nói lời xin lỗi với Hình Sở Nhan, quan trọng nhất phải viết bản cam kết tránh xa Nghiêm Nhất Thành. Không rõ Tuệ Chi mang bao nhiêu uất ức, cô ta không khóc nhưng bàn tay khi cầm bút ghi cam kết lại run lên cầm cập.
Nhân tiện có cơ hội tốt đông đủ nhiều người, bao gồm cả thầy hiệu trưởng, Hình Sở Nhan dĩ nhiên chưa hết trò vui mà ngừng lại sớm.
Trong lúc Tuệ Chi đang viết cam kết, Hình Sở Nhan đứng sau ghế chỗ bà ngoại Nghiêm Nhất Thành ngồi, cô nhìn qua cô chủ nhiệm, từ tốn cất tiếng hỏi: "Cô Trầm, học trò cưng của cô làm ra chuyện độc ác đó, cô đủ tự hào chưa?"
Bầu không khí sau câu nói của Hình Sở Nhan đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, ai nấy đều im lặng thinh thít lắng nghe. Sắc mặt cô Trầm mất tự nhiên, bờ môi mấp máy nhưng chẳng thốt lên nổi một chữ.
Hình Sở Nhan nhếch môi cười ẩn ý, không đợi mà trực tiếp hỏi thẳng sang thầy hiệu trưởng: "Thưa thầy, theo như em biết, nhà trường không cấm học sinh yêu sớm, nhưng nếu giáo viên có ý với học sinh thì sao ạ?"
"Cái gì? Có chuyện đó nữa à?" Thầy hiệu trưởng ngồi ở đầu bàn tiếp khách trong phòng giám thị kinh ngạc trừng mắt, chưa cần nói cũng đủ thấy sự phản đối kịch liệt qua thái độ của ông: "Là ai? Giáo viên nào lại dám làm ra cái trò đó?"
Hình Sở Nhan còn đang lười mở miệng, cô chủ nhiệm như chột dạ mà vội lên tiếng chen ngang: "Sở Nhan, em có biết nói linh tinh bịa đặt, vu khống cũng là có tội không?"
"Em biết chứ, em chỉ tiện miệng hỏi thôi, cô nóng nảy như vậy để làm gì?" Hình Sở Nhan giương cao khóe môi đắc ý, nhẹ nhàng buông lời đối chất.
Quả nhiên, chỉ qua một vài câu vu vơ của Hình Sở Nhan, sắc mặt cô Trầm càng lúc càng sa sầm. Có điều, Hình Sở Nhan không dễ bỏ qua, cô từ tốn lấy điện thoại bật âm lượng lớn hết mức, mở file ghi âm rồi đặt lên bàn.
Toàn bộ cuộc trò chuyện giữa cô Trầm với Hình Sở Nhan và Nghiêm Nhất Thành hôm trước đó vang lên rõ mồn một, riêng lời đe dọa của Hình Sở Nhan vì nói nhỏ mà âm thanh thu được chỉ ở mức rì rầm không rõ.
Sau khi nghe hết mọi chuyện từ đầu tới cuối, thầy hiệu trưởng tỏ ra không hài lòng, ông cũng rất muốn khiển trách nội bộ nhưng từ phụ huynh đến cảnh sát đều có mặt và chứng kiến. Để công tâm, thầy hiệu trưởng buộc phải chỉ trích cấp dưới trước nhiều người.
"Cô Trầm, thế này là thế nào? Đứng ở cương vị một giáo viên, sao cô có thể nhìn nhận sự việc một cách chủ quan như vậy được? Tuy rằng cô chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc làm chủ nhiệm, nhưng đối xử công bằng giữa học sinh với nhau là điều cơ bản, chẳng lẽ cô không biết?"
Mặt mày cô Trầm tái nhợt, hai bàn tay căng thẳng co chặt, đầu cúi sâu chịu trận: "Xin lỗi thầy, đó là những ý kiến riêng của em, em không nghĩ sẽ khiến mọi chuyện nghiêm trọng..."
Thầy hiệu trưởng thở mạnh một hơi, sau đó lại vội quay sang giải thích với bà ngoại Nghiêm Nhất Thành, tìm lý do biện minh giúp cô Trầm. Bà ngoại anh hoàn toàn hiểu, ngoài mặt cười cười gật đầu, miệng nói không sao nhưng "máu chiến" đã chạy rần rần lên đỉnh đầu.
Giữa không gian ồn ào, khi cô Trầm nhìn qua Hình Sở Nhan, không ngờ lại chạm mắt nhau. Trái ngược với gương mặt kém sắc của cô chủ nhiệm, Hình Sở Nhan thản nhiên mỉm cười, hàng chân mày nhướn nhẹ một cái đầy đắc ý.
Hình Sở Nhan trước khi có Nghiêm Nhất Thành chống lưng, một mình một thế giới.
Hình Sở Nhan sau khi có Nghiêm Nhất Thành chống lưng, ngang nhiên muốn trở thành bá chủ trong thế giới của anh.
Kẻ có ý bước vào thế giới của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan chắc chắn sẽ tiếp đãi hết lòng, nhất định khiến họ khắc ghi hậu quả khó quên.
Giải quyết xong mọi việc, Hình Sở Nhan cùng Nghiêm Nhất Thành và bà ngoại ra về trước. Lúc đến cửa phòng giám thị, cô chợt dừng bước ngoái đầu nhìn lại, đối diện với những ánh mắt chứa đủ loại cảm xúc nhìn về phía mình, cô bình thản cong môi cười, riêng nụ cười châm biếm dành riêng cho Tuệ Chi và cô Trầm.
Khi còn ở bên trong, Nghiêm Nhất Thành từ đầu đến cuối nói không quá ba câu, để mặc cho Hình Sở Nhan tự tung tự tác. Đợi đến khi ra bên ngoài, anh mới cất tiếng hỏi: "Lần đó, cậu bỏ điện thoại vào túi quần mình là vì đang ghi âm?"
Hình Sở Nhan vừa khoác tay bà ngoại vừa đi, nghe Nghiêm Nhất Thành hỏi, cô xoay qua nhìn anh, vờ đáng thương hỏi ngược lại: "Cậu không thích chuyện mình làm sao?"
Nghiêm Nhất Thành chợt bật cười, không nhanh không chậm phủ nhận: "Không phải, chỉ là nếu hôm nay cậu không công khai ra, mình thật sự không nghĩ cậu hành động "chuyên nghiệp" như thế kia được."
Hình Sở Nhan lập tức hất mặt đầy kiêu ngạo, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành cũng không nhịn mà lên giọng cảm thán: "Đáp trả với những người không thể nói chuyện tử tế, cứ âm thầm giải quyết cho xong. Là con gái, ra đường không thể nhẫn nhục để người khác ức hiếp."
"Ngoại cứ yên tâm, con sẽ không để bản thân bị thiệt, nhất là với những kẻ dám có ý đồ tiếp cận Nhất Thành." Hình Sở Nhan tự tin khẳng định, nói rồi còn cố ý hỏi anh bằng giọng điệu gian tà: "Đúng không? Ông xã tương lai?"
Nghiêm Nhất Thành lập tức khựng bước, trợn mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hình Sở Nhan không chớp. Trái tim trong ngực anh lại trỗi dậy biểu tình mạnh mẽ, tựa như muốn xé da thịt để lao vọt ra ngoài.
Vài giây yên tĩnh trôi qua, Nghiêm Nhất Thành bỗng nở một nụ cười ngại ngùng, có chút xấu hổ hưởng ứng: "Trước giờ Sở Nhan nói gì cũng đúng mà."
Bà ngoại anh đứng một bên quan sát biểu tình của hai đứa trẻ, sau đó tự vuốt vuốt bụng, lẩm bẩm nói: "Chưa ăn gì đã no."