Lúc Nghiêm Nhất Thành đến nơi, bác sĩ cấp cứu cho Hình Sở Nhan cũng vừa kiểm tra cho cô xong. Anh vội lao đến túm lấy cánh tay ông, gấp gáp hỏi: "Bác sĩ, cô ấy thế nào? Bị thương có nghiêm trọng không?"
Vị bác sĩ trung niên phong thái điềm đạm, vừa bỏ tay vào túi áo blouse trước bụng, vừa lên tiếng trả lời: "Vết thương của bệnh nhân chủ yếu tập trung ở phần vai và phần lưng phía trên gần về bắp tay, tuy không nguy hiểm nhưng có thể sẽ để lại vết bầm diện tích lớn trong vài ngày."
Báo lại tình trạng của Hình Sở Nhan với Nghiêm Nhất Thành xong, bác sĩ dặn dò thêm vài câu rồi nhắn đợi y tá mang toa thuốc đến trước khi ra về.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Nghiêm Nhất Thành nhanh chóng đến giường Hình Sở Nhan đang nằm, cô đã tỉnh nhưng sắc mặt lại kém hẳn đi.
Nghiêm Nhất Thành sốt ruột đến mức hô hấp trở nên nặng nề, bàn tay căng thẳng nhẹ nhàng chạm vào má Hình Sở Nhan. Dù lo lắng, anh vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi đầu đuôi: "Sao lại xảy ra chuyện này? Chẳng phải cậu đến trung tâm trước đó sao?"
Hình Sở Nhan "Ừm" một tiếng, không hề giấu giếm mà khai hết sự thật: "Lúc vào cửa trung tâm, mình phát hiện Tuệ Chi bám theo cậu nên xin nghỉ. Lúc cô ta quay lại hướng cũ, mình đã gặp riêng để cảnh cáo chuyện cô ta bám lấy cậu. Chỉ không ngờ, trước mặt mình cô ta tỏ ra sợ sệt, vừa quay lưng đã ra tay đánh lén."
Khi nghe Hình Sở Nhan nhắc đến Tuệ Chi, mặt mũi của Nghiêm Nhất Thành lập tức sa sầm. Quả thật anh không rảnh rỗi để bắt cớ hay ghim thù với ai đó, nhưng sự việc lần này đã khiến cho sức nhẫn nhịn của anh bị phá vỡ.
Bà ngoại và Hình Sở Nhan là giới hạn của Nghiêm Nhất Thành, kẻ chọc đến giới hạn của anh tức là kẻ công khai tuyên chiến muốn đối đầu.
“Nhất Thành...”
Nghe tiếng gọi, Nghiêm Nhất Thành thoát khỏi suy nghĩ vội quay đầu nhìn qua Hình Sở Nhan, nhanh chóng đáp: “Mình đây, cậu đau ở đâu sao?”
Hình Sở Nhan khẽ mỉm cười lắc đầu, giọng điệu có chút lơ đễnh: "Đột nhiên mình cảm thấy thật buồn cười, cậu rõ ràng là bạn trai mình, tại sao mình phải đi giành với người khác chứ... Chẳng lẽ, mình không có quyền độc chiếm cậu?"
Trước những lời bộc bạch của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành không hề hoảng loạn, ngược lại còn vô cùng bình thản phân tích: "Tại sao cậu phải giành? Mình vốn là của cậu rồi mà?"
Nhận được một câu trả lời ngoài dự đoán, Hình Sở Nhan không kiềm được mà bật cười thành tiếng. Thấy được cô vui vẻ trở lại, Nghiêm Nhất Thành cũng cong môi cười theo, nhưng sâu trong mắt anh lại xen lẫn những cảm xúc phức tạp.
Ngồi nghỉ ở bệnh viện một lúc, đợi khi Hình Sở Nhan khỏe lại, Nghiêm Nhất Thành mới đi thanh toán tiền viện và lấy thuốc, xong xuôi cùng cô ra về.
Vừa nãy khi cả hai vẫn còn ở trong khu cấp cứu, bên phía cảnh sát đã liên hệ với Nghiêm Nhất Thành thông qua số điện thoại từ phía bệnh viện cung cấp, họ muốn gặp người nhà của Hình Sở Nhan để đối chất với bên Tuệ Chi đang bị giam giữ ở đồn.
Vì không thể để Hình Sở Nhan một mình, Nghiêm Nhất Thành đành phải nhờ bà ngoại thay mặt đến đó trước.
Rời khỏi bệnh viện, Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan đến đồn cảnh sát, từ bên ngoài cửa đã nghe thấy những tiếng tranh luận ồn ào, thi thoảng còn pha lẫn tiếng khóc thút thít than oan của Tuệ Chi.
Ở bàn tiếp khách của đồn cảnh sát, Tuệ Chi ngồi cùng cha mẹ một bên, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành ngồi chỗ đối diện, còn cảnh sát thụ lý vụ án sự việc ngồi đầu bàn giữa hai bên. Ngoài ra, cô giáo chủ nhiệm cùng thầy hiệu phó cũng đã có mặt để cùng bàn bạc biện pháp xử lý.
Cha mẹ Tuệ Chi tuy không giàu có đến mức thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng qua cách ăn mặc cũng đoán được là công nhân viên chức có học thức.
Có điều, sau khi nghe cảnh sát tường thuật lại những việc xảy ra dựa theo lời khai được lấy từ những người có mặt tại hiện trường, mẹ Tuệ Chi vừa ôm con gái vừa thẳng thừng gạt bỏ: “Không thể nào như vậy được! Con gái tôi suốt mười một năm học sinh giỏi hạnh kiểm tốt, tính nết vốn ngoan ngoãn hiền lành, làm sao có thể ra tay đánh người?”
Ngay sau đó, cha Tuệ Chi cũng phối hợp hùa theo, giọng điệu vô cùng chắc nịch: “Đúng! Mà nếu có đi chăng nữa, chắc chắn con gái tôi bị tấn công trước, nó chỉ tự vệ nên mới xảy ra sự việc như các anh nói.”
Người cảnh sát nghe xong chỉ biết thở dài trước thái độ cố chấp của gia đình Tuệ Chi, từ lời khai của những người chứng kiến cho đến chuyện nạn nhân bị đưa vào bệnh viện đã phần nào chứng tỏ Tuệ Chi làm sai. Bất kể là Tuệ Chi vô tình hay cố tình cũng đã hành động trái pháp luật, nhưng điều cha mẹ cô ta đang làm lại chính là khẳng định con gái mình hoàn toàn vô tội, phủ nhận mọi tội danh.
Bà ngoại Nghiêm Nhất Thành vẫn luôn ngồi trầm ngâm lắng nghe, giữa lúc bên phía gia đình Tuệ Chi cho rằng với điều kiện của bà căn bản sẽ không muốn làm lớn chuyện. Cùng lắm họ dùng tiền bịt miệng, đợi một thời gian sự việc lắng xuống, Tuệ Chi sẽ không bị ảnh hưởng về danh tiếng ở trường.
Nhưng bà ngoại anh im lặng không có nghĩa nhẫn nhịn, đợi cha mẹ Tuệ Chi nói xong, lúc này bà mới chậm rãi cất tiếng đối chất: “Phải, con gái anh chị xinh xắn, học giỏi, nhà có điều kiện, chỉ nhìn sơ thôi cũng đủ ghen tỵ.
Có điều nói ra cũng thật xấu hổ, cháu ngoại tôi không bằng con anh chị. Nó là con trai mà, tính tình có lẽ cũng chẳng ngoan ngoãn, gia đình lại chẳng khá giả nhưng cháu tôi suốt mười một năm đến trường, nó chưa bao giờ để cho bị mời phụ huynh, cũng chưa bao giờ đánh người đến mức nhập viện.”
Sắc mặt cha mẹ Tuệ Chi sượng đi trông thấy, bà không để ý lại điềm tĩnh tiếp lời: “Cách đây không lâu, cháu ngoại tôi gặp được Sở Nhan, chính là cô bé bị con gái anh chị đánh đến vào viện đấy. Con bé ấy thiệt thòi lắm, vậy nên tôi với cháu ngoại tôi vô cùng trân trọng con bé, nó bỏ một bữa cơm thôi thì bà cháu tôi đã sốt ruột đến cỡ nào, vậy mà...”
Nói rồi bà ngoại Nghiêm Nhất Thành thở dài một hơi rầu rĩ, biểu cảm lo âu đau lòng: “Tôi cũng phải thừa nhận, tôi vẫn chưa biết rõ con người thật của Sở Nhan, cho nên tôi không dám chắc nó có thật sự gây sự với con gái anh chị như con anh chị đã nói hay không. Nhưng tôi biết chắc một điều...”
Bỗng nhiên bà ngừng lời đang nói, chợt ngẩng đầu nhìn thẳng về gia đình Tuệ Chi vài giây. Toàn bộ sự tập trung của những người có mặt đều hướng về bà chờ đợi nghe hết vế sau, kể cả Tuệ Chi cũng thôi thút thít mà giữ im lặng lắng nghe
Giữa không gian yên ắng của đồn cảnh sát, bà bất ngờ bật dậy đập mạnh tay xuống bàn, cao giọng quát lớn: “Đứa nào dám động đến cháu dâu bà thì bà đào mồ tổ tiên nó lên! Ỷ có tiền có tiếng một chút thì đổ tội cho cháu bà à? Xin lỗi nhé, kể cả cháu dâu bà đây có làm sai trước thì nó cũng đúng, các người biết bênh con các người tưởng bà đây không biết bênh cháu bà sao?!”
Tiếng mắng chửi oang oảng của bà ngoại Nghiêm Nhất Thành vang rõ mồn một cả khu vực, ai nấy đồng loạt trợn mắt há hốc kinh ngạc không thốt được nửa chữ.
Chưa dừng ở đó, biểu cảm của bà vẫn vô cùng giận dữ, chỉ thẳng mặt ba người một nhà Tuệ Chi mà tiếp tục mắng: “Bà cha bọn bây, dám động tới cháu dâu tao thì tới số với tao, cái thân già này có chết cũng lôi đầu bẻ cổ kéo bọn bây theo!”
Lời vừa dứt, bà ngoại anh liền nhào về phía người nhà Tuệ Chi, giơ tay vung cao quất xuống, từ cảnh sát đến giáo viên có mặt ai nấy đều giật mình hoảng hốt vội lao ra giữ bà lại.
Cha mẹ Tuệ Chi ngồi cúm rúm một chỗ, theo phản xạ co tay co chân ngã người ra sau lưng ghế khi suýt bị đánh, riêng Tuệ Chi ngồi giữa cha mẹ mình đã sốc đến mức hồn bay phách lạc.