"Ông biết chuyện này từ khi nào?" Chu Vận hỏi.
"Ngay từ ngày đầu tiên hai người đến công ty."
"Lý Tuân tìm ông à?"
"Sao lại là cậu ta tìm tôi?" Đổng Tư Dương hơi khó chịu, "Cô không biết ở đây ai là ông chủ à?"
"..."
Đổng Tư Dương cười khẩy: "Cô thật sự cho rằng tôi sẽ tùy tiện để một kẻ vừa ra tù, đi xin việc mà chẳng có nổi bản lý lịch vào công ty làm sao? Đã thế hắn ta còn là kẻ ăn không ngồi rồi suốt mấy tháng liền nữa chứ?" Ông tựa người lên trước, chống cùi chỏ lên bàn làm việc, ngón tay cái chỉ vào mình, nói năng thô lỗ, "Ông đây cũng từng ở trong tù, đương nhiên biết rõ những kẻ từng sống trong đó ra sao rồi."
Chu Vận bị vẻ hung thần ác sát của ông làm nghẹn lời, Đổng Tư Dương thấy thế tâm trạng càng tốt hơn. Ông tựa vào ghế da: "Ngày đầu tiên tôi đã điều tra về chuyện của hai người rồi. Muốn giấu tôi à, mơ đi." Ông thong dong bưng cốc lên uống trà, nhưng chợt thấy đã nguội liền phun ra ngay.
"Châm nước, châm nước!"
Chu Vận lặng thinh cầm cốc đi châm nước, Đổng Tư Dương yên lặng nhìn bóng dáng cô từ phía sau.
Quả thật kể từ ngày đầu tiên họ vào công ty, ông đã điều tra được chuyện quá khứ của họ. Chủ yếu là hiện tại Phương Chí Tịnh khá có tiếng tăm, và Lý Tuân cũng nói mình từng ở tù, nên rất dễ tra ra manh mối.
Ông điều tra xong, ngày hôm sau liền tìm Lý Tuân. Vốn định chụp mũ anh, trong trường hợp nếu Lý Tuân nói dối thì sẽ tống cổ anh ra khỏi công ty ngay, không ngờ Lý Tuân rất thẳng thắn, ông hỏi gì liền đáp nấy. Đáng tiếc trong câu chuyện anh kể chỉ có nam không có nữ, chỉ có cảnh tàn sát khốc liệt mà không có yêu hận tình thù. Anh không hề hé răng về người chị đã mất, cũng không muốn nói nhiều đến Chu Vận, chỉ hình dung một câu duy nhất về cô khiến Đổng Tư Dương ghi nhớ mãi: "Cô ấy cả nghĩ lắm, thỉnh thoảng ngây thơ ngốc nghếch, nhưng rất tài năng, có sự kiên nhẫn và rất trung thành."
Sự kiên nhẫn và rất trung thành.
Chu Vận vừa châm nước vừa nghĩ, hóa ra họ đã nói chuyện thẳng thắn với nhau từ trước, nhọc công cô cứ rối rắm suy nghĩ cách khai báo sự thật với Đổng Tư Dương. Một cảm giác bất lực bé nhỏ lan tràn khắp cơ thể Chu Vận, nhưng chưa lan tràn được bao xa thì một nỗi kiên định khác đã bao trùm lên tất cả.
Như bị hồi quang phản chiếu, cô cảm thấy họ vẫn ở thời điểm đôi mươi, cô chỉ biết lo lắng, còn anh sẽ phụ trách giải quyết tất cả.
Chu Vận bưng cốc trà đặt xuống trước mặt Đổng Tư Dương, hỏi: "Vậy Đổng tổng đã sớm biết chuyện của chúng tôi và công ty Cát Lực rồi à."
Đổng Tư Dương ung dung: "Nói thừa."
"Vậy ông giữ Lý Tuân lại là có ý..."
Đổng Tư Dương nhìn cô: "Đừng hễ ra là suy đoán tâm tư của đàn ông, cô không đoán ra được đâu."
Tốt rồi, rốt cuộc ông đã trở lại trạng thái mỗi khi cô nói chuyện với ông chỉ tổ cảm thấy tốn hơi thừa lời. Chu Vận không lãng phí thời gian nữa, giả bộ cung kính khom lưng chào ông: "Nếu vậy tôi không cần nói nữa, không quấy rầy ông rồi, tôi đi đây."
Đổng Tư Dương xua xua tay: "Đi đi."
Trong nửa tiếng tiếp theo, Chu Vận không muốn nhìn thấy ông nữa liền đi ra ngoài hóng mát. Trùng hợp gặp được nhóm Trương Phóng vừa ra ngoài ăn trưa trở về. Suốt quãng đường Trương Phóng cứ lảm nhảm gì đó với Quách Thế Kiệt, còn Triệu Đằng vừa lê dép vừa ngáp, Lý Tuân thì đi tuốt đằng sau.
Từ xa Trương Phóng đã nhìn thấy Chu Vận, lên tiếng chào hỏi: "Ồ, nhóm trưởng Chu."
Lý Tuân ngước mắt, ánh mắt hai người giao nhau. Cô đang có chuyện muốn nói với anh, kéo cánh tay anh: "Theo em qua đây."
Trương Phóng chặn lại: "Này, này, làm gì thế?" Anh ta kéo tay kia của Lý Tuân lại, "Lát nữa tôi còn có chuyện cần nhờ anh ta, mọi việc phải theo thứ tự trước sau chứ?"
Chu Vận quay đầu lại: "Anh nhờ anh ấy làm gì?"
"Mua đồ." Trương Phóng kiêm luôn chức quản lý hậu cần của công ty, mua đồ dùng hằng ngày theo định kỳ, "Anh ta phải xách đồ giúp tôi chứ." Trương Phóng khẽ vỗ lưng Lý Tuân, "Thể năng tốt thế này thì đừng để phí, sao có thể ngày ngày ăn không ngồi rồi được."
Chu Vận nhìn về phía Lý Tuân, Lý Tuân thong dong đứng đó, mặc người khác nói gì thì nói.
Cô cười cười với Trương Phóng: "Trương tổng đề cao anh ấy quá rồi, trông tướng tá anh ấy ngon lành thế thôi nhưng thật ra yếu lắm."
"Ồ, vậy hả?" Trương Phóng cũng nhìn về phía Lý Tuân.
Lý Tuân lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Vận.
Triệu Đằng ở phía sau đạp Trương Phóng một cú.
Trương Phóng bất mãn quay đầu lại, Triệu Đằng nói: "Anh đưa danh sách cần mua cho họ đi, để họ đi mua."
Mặt Trương Phóng biến sắc cực nhanh, thoáng chốc vui vẻ: "Ôi, quen biết cậu lâu rồi mà đến tận bây giờ cậu mới biết thông cảm cho nỗi cực khổ của tôi."
Triệu Đằng: "Ngu ngốc, nhanh lên đi!"
Trương Phóng cảm thấy đề nghị của Triệu Đằng không tệ, bèn lấy điện thoại di động ra nói với Chu Vận: "Tôi gửi danh sách cho cô, cô đến siêu thị đối diện mua là được, nhớ phải giữ hóa đơn tính tiền lại, nếu không thì không quyết toán được đâu."
Triệu Đằng thấy Trương Phóng gửi tin xong liền xách cổ anh ta rời đi. Lúc đi ngang qua còn nhìn Chu Vận cười đầy thâm ý.
Lý Tuân gạt tay Chu Vận ra, bước đi trước, Chu Vận theo sát anh: "Anh đã nói chuyện trước đây của chúng ta với Đổng Tư Dương rồi à?"
Lý Tuân đi phía trước, giọng nói thản nhiên: "Chuyện trước đây của chúng ta á?" Anh liếc nhìn cô, lòng Chu Vận run lên, cố gắng chuyển đề tài trở lại đúng hướng.
"Là chuyện với đám Cao Kiến Hồng đấy."
Dường như Lý Tuân bị giọng điệu gượng gạo này chọc cười, tiếng cười ngắn ngủi bị tiếng còi xe trên phố át đi.
"Nói rồi."
Lý Tuân châm thuốc lá, hai người đứng ở ngã tư chờ đèn xanh.
Chu Vận: "Sao anh không nói với em?"
Lý Tuân: "Nói hay không cũng đâu có ảnh hưởng gì."
Chu Vận im lìm. Đèn xanh sáng, họ băng qua đường. Suốt quãng đường đi họ đều yên lặng, tiếng lốp xe hơi nghiến qua những viên đá nhỏ vang lên rõ ràng.
Đi đến đường cái đối diện, Lý Tuân dừng bước, Chu Vận cũng dừng lại. Anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, hỏi cô: "Sao nữa đây?"
Chu Vận: "Sao gì cơ?"
Lý Tuân im lặng nhìn cô. Ban đầu Chu Vận còn nhìn thẳng anh, sau đó liền dời mắt đi rồi chẳng biết tại sao lại nhìn trở về. Anh vẫn mang dáng vẻ đấy, nhưng trong lòng cô lại không nhẫn nhịn được nữa: "Lý Tuân, anh hỏi em cái gì em đều nói với anh."
Ánh mắt Lý Tuân khinh khỉnh: "Không phải là em nói mà là tôi đoán được."
Chu Vận: "Anh có thể đoán được là anh lợi hại, nhưng em không đoán được, anh phải nói cho em biết."
Lý Tuân cười khẩy một tiếng, Chu Vận nói tiếp: "Chuyện gì chúng ta cũng phải nói rõ với nhau."
Chu Vận chỉ cho rằng đây là một câu nói hoàn toàn bình thường nên không hề suy nghĩ đã buông lời. Nhưng khi vừa dứt câu, cô lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ánh mắt Lý Tuân bất chợt thoáng qua cơn hoảng hốt.
Có phải anh cũng nhớ đến đoạn ký ức này không? Ở ngã tư đường, đèn xanh đèn đỏ, một đôi nam nữ đang giận dỗi và cả câu nói này.
- Chuyện gì chúng ta cũng phải nói rõ với nhau.
Chu Vận lơ đãng nghĩ đến. Lần đó là vì lí do gì ấy nhỉ... Hình như là vì chuyện Phó Nhất Trác. Sáu năm trước họ đã nói những gì thì sáu năm sau vẫn lặp lại câu đó, dường như họ mãi mãi không thoát được vòng lẩn quẩn này. Đây có thể coi như là chủ đề vĩnh hằng bất biến.
Đèn đỏ sáng lên lần nữa, dòng xe chầm chậm chạy qua.
Chu Vận khẽ nói: "Chúng ta không thể lại phạm phải lỗi lầm trước kia, trước khi anh quyết định điều gì cũng nên bàn bạc với em, dĩ nhiên em cũng sẽ bàn bạc với anh."
Lý Tuân vẫn trầm mặc, giọng cô càng ngày càng nhỏ, khí thế cũng hoàn toàn biến mất. Môi anh mím chặt, thuốc cũng không hút, chỉ lẳng lặng nhìn cô như thế.
Đương nhiên Chu Vận nhận ra ánh mắt anh đang nhìn mình đăm đăm, nó khiến cô cảm thấy như thể mình bị lột trần trước mặt anh. Anh im lặng rất lâu, cô không kiềm chế được cảm xúc, càng lúc càng thấy đau khổ. Cô vốn còn rất nhiều điều muốn nói, muốn anh tin tưởng cô, nhưng bây giờ cô không đủ mạnh mẽ, câu cầu khiến thốt ra đã biến thành câu nghi vấn trong nháy mắt.
"Anh còn tin em không?"
Rốt cuộc anh quay đi, không nhìn cô nữa mà ngắm dãy cửa hàng san sát trên đường, không biết đang nghĩ gì.
Đèn xanh lại sáng, trong dòng xe qua lại, họ không nói thêm câu nào nữa. Cứ đứng yên ở đấy thật lâu, cuối cùng Lý Tuân bật cười, giọng anh nhẹ như gió thoảng mây bay.
"Đáng nhẽ tôi mới là người nên hỏi câu này mới đúng."
Chu Vận sửng sốt, Lý Tuân nói xong liền cất bước đi về phía siêu thị. Câu nói kia vô hình trung đã tiếp thêm nguồn sức mạnh cho Chu Vận, cô nhanh chóng đuổi theo anh, giọng nói thư thả không ít.
"Này."
Lý Tuân không để ý đến cô.
"Anh đi nhanh thế làm gì, anh đâu có danh sách."
Lý Tuân dừng bước, thờ ơ nhìn cô, Chu Vận lấy điện thoại di động ra.
"Để em xem phải mua những gì đã."
Họ đến siêu thị, Chu Vận xách giỏ, Lý Tuân nhàn nhã theo sau. Chu Vận do dự chọn lựa vật phẩm trong danh sách ở dãy đồ dùng sinh hoạt. Cô đang chọn nước rửa tay, loại nước rửa tay ở công ty có nhiều chất tẩy, khiến da tay bị khô, loại ở nhà cô đang dùng cũng khá tốt, nhưng giá tiền quá đắt.
"Lề mề mãi thế."
Lý Tuân đợi lâu khó chịu, vòng tay từ phía sau đến rồi cứ thế cầm lấy một lọ bỏ vào giỏ. Chu Vận nhìn theo, đó chính là lọ đắt tiền mà cô đang phân vân. Anh lấy điện thoại di động của Chu Vận, nhìn lướt qua năm giây rồi trả lại, không hề chần chừ nhặt những mặt hàng trong danh sách từ trên kệ xuống.
Chu Vận nhìn chiếc giỏ dần dần đầy ắp đồ, nói với Lý Tuân: "Anh tiêu hoang như vậy lát nữa về Trương Phóng sẽ giết chúng ta cho xem."
Lý Tuân lạnh lùng nói: "Anh ta giết được ai."
"..."
Tổng tiền hàng hơn hai nghìn, Chu Vận yên lặng chìa thẻ ra. Lúc nhân viên bán hàng cho đồ vào túi, Lý Tuân đã đi ra ngoài, Chu Vận vừa nhét đồ túi nylon vừa gọi anh.
"Anh đợi em một lát."
Cô xách túi lớn túi nhỏ đuổi theo Lý Tuân: "Xách phụ em với."
Lý Tuân cho hai tay vào túi, thản nhiên nói: "Tôi yếu lắm, không xách nổi đâu."
Chu Vận nghẹn lời: "... ... ..."
Trở về công ty, quả nhiên sau khi Trương Phóng cầm lấy tờ hóa đơn Chu Vận đưa cho, người anh ta liền run rẩy như trúng gió.
"Toi rồi, toi thật rồi, làm sao sống nổi cho qua ngày hôm nay đây." Anh ta gào lên với Chu Vận và Lý Tuân, "Hai người làm việc thế nào vậy hả? Đổng tổng..." Trương Phóng chạy đi tìm Đổng Tư Dương tố cáo, vẫn không quên nhắc nhở những người còn lại, "Đừng ai động vào đồ đấy! Lát nữa phải trả lại cho người ta."
Đổng Tư Dương vừa đi vệ sinh xong ra ngoài, thuận miệng mắng chửi: "Mẹ kiếp, cái này mà gọi là giấy vệ sinh á?"
Đúng lúc Trương Phóng đụng phải họng súng, Đổng Tư Dương vừa đi đến liền mắng sa sả: "Cậu mua giấy đấy hả? Mẹ nó cậu không sợ bị trầy đít sao?"
Trương Phóng chạy ra xa, né tránh cơn thịnh nộ của Đổng Tư Dương rồi mới quay trở lại.
"Đổng tổng, chúng ta không có nhiều tiền, nếu không tiết kiệm một chút sẽ đói bây giờ đấy."
Đổng Tư Dương cau chặt mày, Trương Phóng cầm lấy hóa đơn tố cáo: "Đổng tổng, ông xem đi, chỉ có đồ dùng sinh hoạt mà họ đã tiêu hơn hai nghìn." Trương Phóng chỉ vào hóa đơn, "Cái bình xịt phòng thơm ngát trong lành quái quỷ này đã hơn năm trăm tệ. Đổng tổng ông xem đi nào."
Đổng Tư Dương cầm hóa đơn thẩm duyệt, Chu Vận cảm nhận được cột chỉ số tức giận của ông đang tăng lên từng chút, lén nghĩ thầm. Theo như suy luận của cô, tiếp theo hẳn là Đổng Tư Dương sẽ mở cuộc họp mang chủ đề "đàn bà tiêu hoang", nhưng cô đợi rất lâu mà vẫn không nghe thấy Đổng Tư Dương cất tiếng. Cô lặng lẽ nhìn sang, Đổng Tư Dương không hề đen mặt như cô nghĩ, ông đi đến trước mặt Lý Tuân, đặt hóa đơn lên bàn anh, hỏi ngắn gọn nhưng mạnh mẽ: "Cậu trả lại tiền đúng không?"
Lý Tuân cầm lấy hóa đơn, vô cảm nhìn lướt từ trên xuống dưới, bình thản nói: "Được."
Chu Vận thoáng cảm thấy cuộc đối thoại này của họ có vấn đề. Trả lại tiền á? Trả tiền gì chứ?
Hai ngày sau, rốt cuộc Chu Vận đã hiểu được ý của họ. Dự án Hoa Hoa Công Tử chính thức bắt đầu, người phụ trách là Lý Tuân.