"Tên trộm chết tiệt!"
Hai giờ sau, Chu Vận và Điền Tu Trúc phát hiện ví tiền đã không cánh mà bay. Khi ấy họ vừa dùng cơm xong, nhân viên phục vụ mang hóa đơn đến tính tiền.
"Thưa anh chị, xin hỏi anh chị thanh toán tiền mặt hay qua thẻ ạ."
Điền Tu Trúc tựa vào ghế như lạc vào cõi thần tiên, Chu Vận cười với nhân viên phục vụ: "Cho thêm phần tráng miệng, chúng tôi còn ngồi một lát nữa."
Nhân viên phục vụ rời đi, Điền Tu Trúc cảm thán: "Tên đó lợi hại quá, mới va vào người ta một cái đã trộm được đồ, hệt như trong phim vậy."
"Anh còn bội phục gã nữa á?"
"Dù sao bên trong cũng không có nhiều tiền. Đúng rồi, chứng minh nhân dân của em ở trong ví phải không, gọi điện thoại bảo gã giữ lại đi."
"Điền Tu Trúc, gã trộm ví của chúng ta đấy." Chu Vận nhấn mạnh từ ‘trộm’, "Sao anh có thể coi như để quên đồ ở nhà bạn thế?"
Điền Tu Trúc dẩu môi: "Vậy báo cảnh sát bắt họ nhé?"
Chu Vận im bặt.
Điền Tu Trúc cười nói: "Cho nên bỏ qua đi."
Điện thoại di động vang lên, Chu Vận nhìn người gọi đến trên màn hình, nháy mắt bật dậy khỏi chỗ ngồi, đi sang một góc yên tĩnh nghe điện thoại.
"Nhậm Địch."
"Ừ."
"Rốt cuộc là cậu nghĩ gì thế hả?" Chu Vận nắm chặt điện thoại, "Lý Tuân ra tù, ít nhất cậu phải nói với mình một câu chứ. Cậu có biết hôm nay lúc bọn mình gặp mặt, anh ấy..."
"Cậu ta thế nào?" Nhậm Địch ung dung hỏi, "Có bị tức chết hay không?"
"..."
Nhậm Địch cười khanh khách: "Mình cố ý đấy, thì sao?"
Chu Vận: "Tại sao?"
Nhậm Địch: "Muốn xem cậu ta khó chịu."
Lý do này thật sự ‘chính đáng’ đến mức khiến người ta không tài nào phản bác.
"Cậu không cảm thấy lạ sao?" Nhậm Địch hỏi ngược lại, "Cậu và cậu ta là quan hệ gì, hay là nói lúc trước hai cậu là quan hệ gì, tại sao phải cần mình thông báo cho cậu biết tin cậu ta ra tù?"
Chu Vận lặng thinh, rồi hỏi: "Anh ấy gặp cậu khi nào?"
"Tối qua, cậu ta vừa ra ngoài đã đến tìm Cao Kiến Hồng trước tiên, chắc hẳn là gặp tên họ Phương kia nên bị kích thích, lập tức chạy đến chỗ mình đòi tiền. Cậu có biết cái vẻ mặt khi ấy của cậu ta thế nào không?"
"Thế nào?"
"Giống như toàn bộ thế giới này đều thiếu nợ cậu ta vậy. Ai nợ cậu ta chứ, mẹ kiếp, chẳng ai nợ cậu ta cái gì cả." Nhậm Địch hờ hững rít thuốc.
"Ngày xưa khi cậu thành lập ban nhạc đã nhờ anh ấy giúp đỡ..."
Chu Vận thề cô chỉ "tình cờ" nhớ đến và "thuận miệng" nhắc nhở thôi, nào ngờ Nhậm Địch lập tức nổi cáu.
"Cậu đang trách mình đấy hả?"
Chu Vận lập tức giải thích: "Không có, tuyệt đối không có."
"Vậy cậu có ý gì?"
Chu Vận phát hiện xưa nay bản thân chỉ sợ hai người, một là Lý Tuân, hai là Nhậm Địch, từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi.
"Mình chỉ..." Chu Vận không bịa ra được lý do, chỉ có thể nói thật, "... Mình chỉ thấy vui thôi."
"Cái gì?"
Một ngày trôi qua, tất cả cảm xúc lên xuống đã dần dần lắng đọng. Rốt cuộc Chu Vận ý thức được, trong muôn vàn chuyện bất đắc dĩ, thế sự xoay vần, cảnh còn người mất, còn ẩn giấu một việc bình thường nhất nhưng đáng được chú ý, đáng được vui mừng chính là anh đã được tự do sớm hai năm.
Thời gian hai năm có lẽ chẳng là gì với người khác, nhưng đối với Lý Tuân, đó là biến số rất lớn.
Nhậm Địch: "Cậu không tức giận à?"
Chu Vận: "Tức giận chuyện gì?"
Nhậm Địch: "Cậu ta ra ngoài cũng không đến tìm cậu, còn làm thái độ kia nữa."
Chu Vận nói: "Anh ấy vốn như vậy mà, đâu phải ngày đầu tiên cậu biết anh ấy đâu."
Tự đại, tham lam và có sức phá hoại cực mạnh. Anh giống như giặc cướp, luôn luôn phải đảm bảo trong tay mình nắm chắc mọi thứ, còn trước khi đó anh không hứng thú với bất cứ việc gì.
"Cậu nên suy nghĩ theo chiều hướng khác đi." Chu Vận khuyên Nhậm Địch, "Anh ấy như vậy cũng chứng tỏ anh ấy vẫn sẽ gượng dậy nổi."
Nhậm Địch cười ha ha.
"Mẹ kiếp, thà tôi tin cậu ta và Phương Chí Tịnh làm thông gia với nhau nghe còn được chứ không bao giờ tin cậu ta sẽ không gượng dậy nổi."
Cô gái này đúng là ăn nói bỗ bã.
Cướp bóc phóng hỏa, càn quét giết chóc, hoặc là xâm lược, hoặc là chịu chết. Không thể nói là anh làm đúng hay sai, nhưng xưa nay anh vẫn luôn như vậy.
"Đúng rồi." Chu Vận nhớ đến một chuyện, nhắc nhở Nhậm Địch, "Cậu khoan hãy đưa tiền cho anh ấy, có một gã cùng ở trong tù đi theo anh ấy, mình cảm thấy gã đó có vấn đề, mình sợ anh ấy bị gã xúi giục."
"Cậu cảm thấy thế nào cũng vô ích, vấn đề là cậu ta nghĩ thế nào, cậu ta muốn làm gì thì ai có thể cản được." Nhậm Địch lạnh lùng nói, "Xem ra tên quái vật kia vẫn có điểm không thay đổi."
"Thôi chắc không sao đâu." Chu Vận tựa vào vách tường cẩm thạch láng bóng, "Anh ấy vừa mới biết chuyện Phương Chí Tịnh, tâm trạng rất dễ bị kích động, chỉ cần tỉnh táo lại là ổn, cho anh ấy một thời gian đi."
***
"Vẫn chưa ăn cơm à?"
Hầu Ninh ngồi dạng chân trên ghế, gọi với vào phòng vệ sinh: "Cả ngày không ăn gì rồi, đi ăn cơm thôi."
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Lý Tuân cởi trần đi ra ngoài, ngồi cạnh cửa sổ lau mặt.
Đây là căn hộ họ thuê tạm, bên ngoài cửa sổ, đối diện với căn phòng là kho vứt đồ và chiếc bàn đầy dây điện ngổn ngang. Sáu rưỡi tối, phía chân trời vàng ruộm, ánh hoàng hôn xuyên qua song cửa gỗ cũ kỹ, soi lên hình thập tự giá trên lưng Lý Tuân.
Đầu anh phủ một chiếc khăn bông màu trắng, không nhìn thấy khuôn mặt, giọt nước chảy theo đường nét cơ thể, nhỏ xuống sàn nhà tạo thành một vũng nước.
"Ăn cơm thôi." Hầu Ninh nói.
Lý Tuân vứt khăn bông qua một bên: "Cậu ăn một mình đi, tôi có việc ra ngoài."
"Đi đâu?"
Lý Tuân không trả lời, anh đứng dậy, tóc còn chưa khô ráo, từng sợi bết vào nhau lỉa chỉa trông vô cùng ngoan cố.
"Đi đâu thế?" Hầu Ninh hỏi lại lần nữa.
Lý Tuân mặc áo thun vào, đi đến cửa tiện tay cầm chiếc mũ lưỡi trai trên tủ giày đội lên đầu, che đi phần lớn khuôn mặt anh.
Anh đẩy cửa bước ra ngoài, Hầu Ninh gọi với theo bóng lưng anh: "Tóm lại là đi đâu thế?"
Lý Tuân gọi taxi, sau bốn mươi mấy phút, xe rẽ vào một khu dân cư bình thường ở Thành Tây. Đèn đường trong khu sáng rõ, thỉnh thoảng có một hai con mèo hoang phóng ra từ những khóm hoa, dương thụ và bụi cỏ. Trong công viên có mấy người già đang chơi mạt chược và vài đôi vợ chồng tản bộ. Nơi chính giữa sáng nhất có đám trẻ nô đùa, tiếng la hét inh ỏi như thể không ngại làm phiền người khác.
Lý Tuân nhìn biển số nhà xung quanh, sau đó cúi đầu đi trên con đường nhỏ, không lâu sau, trong tầm mắt xuất hiện một tấm poster quảng cáo.
Anh nhìn chàng trai được in hình trên tấm poster. Anh ta mặc chiếc quần bó sát và áo cổ chữ V, dáng vóc vô cùng quyến rũ. Tấm poster cao ngang với thân người trong ảnh khiến anh phải ngẩng đầu , đã lâu lắm rồi anh không gặp được người mà anh cần phải ngước mắt lên nhìn thế này.
Lý Tuân nhìn cánh cửa kia, lấy thuốc lá ra. Anh vừa định châm thì cửa đã được mở. Tim Lý Tuân đập thình thịch, một cô bé sáu bảy tuổi ló đầu ra ngước mắt anh rồi giật mình hét lên, phá vỡ cảnh đêm yên tĩnh.
"Quý cô Xuân Lệ, đã bảo đừng nên mở cửa, đến lúc đó muỗi bay vào em lại trách thầy."
Giọng nam trầm ấm, từ tốn vang lên. Cô bé tên Xuân Lệ kia định bỏ chạy thì bị một bàn tay kéo lại.
"Còn chưa tan học, em định chạy đi đâu?"
Theo giọng nói dần rõ ràng, một chàng trai đi ra khỏi nhà, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, mặc áo sơ mi đỏ đậm, cổ áo mở rộng thấp thoáng lộ ra lồng ngực cường tráng, bên dưới mặc chiếc quần dài màu đen, bó sát đôi chân săn chắc.
Một tay anh ta ôm lấy Xuân Lệ, cô bé lại bắt đầu cười ầm ĩ, chỉ về phía người đứng trong sân.
Phó Nhất Trác quay đầu nhìn người kia đứng cách đèn quảng cáo ở cửa ba mét, tia sáng soi đến đó vô cùng yếu ớt nên toàn thân anh ta chìm trong bóng tối.
"Quý cô Xuân Lệ." Ánh mắt Phó Nhất Trác nhìn vào chiếc mũ lưỡi trai kia, nhỏ giọng bàn bạc với cô bé ở trên bả vai, "Em cởi chiếc mũ của người đó xuống cho thầy thì ngày mai thầy sẽ tặng em búp bê nhé?"
Xuân Lệ hào hứng, Phó Nhất Trác thả cô bé xuống đất, cô bé hớn hở đi đến trước mặt Lý Tuân. Cô bé cao gần đến hông Lý Tuân, một tay cô bé kéo lấy dây nịt của anh, một tay khác cố gắng vươn lên, nhưng cũng không thể nào với tới ngực anh được.
Lý Tuân vẫn bất động. Cô bé Xuân Lệ ngửa đầu, ánh mắt giao nhau với đôi mắt tĩnh lặng dưới chiếc mũi lưỡi trai, dần dần rơm rớm nước mắt.
"Cho cháu chiếc mũ đi." Giọng cô bé non nớt nghẹn ngào.
Tay Lý Tuân vẫn còn kẹp điếu thuốc còn chưa kịp châm, anh cúp mắt nhìn cô bé một hồi, rốt cuộc cất điếu thuốc đi, cởi mũ cho cô.
Xuân Lệ mừng rỡ mang chiếc mũ đưa cho Phó Nhất Trác. Phó Nhất Trác kéo cô bé lại, nhìn người trong sân, khẽ nói: "Quý cô Xuân Lệ, em nhìn người đó đi."
Xuân Lệ quay đầu, Phó Nhất Trác hỏi tiếp: "Em thấy anh ta đẹp trai không?"
Xuân Lệ nhìn chằm chằm vào mặt Lý Tuân, rồi đỏ mặt gật đầu.
Phó Nhất Trác cũng cười: "Ánh mắt thầy trò mình rất giống nhau, đi vào đi."
Xuân Lệ cười khúc khích chạy vào phòng học.
"Còn chú nữa, vào đây." Phó Nhất Trác nói với Lý Tuân, Lý Tuân do dự hai giây mới cất bước.
Diện tích phòng dạy nhảy không rộng, sàn nhà sạch sẽ bóng loáng, trên tường treo một tấm gương lớn, trên đó dán rất nhiều hình lộn xộn, còn có đồ trang sức mà mấy cô bé yêu thích. Lúc này trong phòng có bốn năm đứa trẻ đang đùa giỡn với nhau, căn bản không ai khiêu vũ.
Phó Nhất Trác dẫn Lý Tuân đến chỗ cửa sổ, nơi này chất cả đống đệm ngồi, Phó Nhất Trác chỉ vào một cái.
"Ngồi đi."
Bản thân anh ta lại ngồi vào một chiếc ghế, bởi vì dáng vóc cao lớn, bắp đùi bị bó chặt đến mức như sắp nứt ra.
"Ra ngoài bao lâu rồi?"
Lý Tuân cười khẽ: "Sao lời mở đầu của ai cũng giống nhau vậy."
Phó Nhất Trác: "Bởi vì chú không cho chúng tôi biết gì cả."
Lý Tuân im lặng.
Phó Nhất Trác: "Có chút thay đổi rồi, để tôi nhìn kỹ nào."
Ánh mắt Lý Tuân nhìn xuống sàn nhà, Phó Nhất Trác khom lưng nhìn đăm đăm, một hồi lâu mới nói: "Không thay đổi, vẫn như xưa."
Đám trẻ con bên kia nô đùa quá hăng, làm rơi sữa chua xuống sàn nhà, vẻ mặt Phó Nhất Trác đau khổ như đưa đám.
"Ôi sàn nhà của tôi..."
Anh đứng dậy đi ra căn phòng nhỏ phía sau lấy cây lau nhà và giấy vệ sinh, ngồi xổm trên mặt đất lau sạch sữa chua. Xuân Lệ thừa dịp lợi dụng, ôm rịt lấy anh không buông tay. Đáng tiếc tay cô bé quá ngắn, lưng Phó Nhất Trác lại tráng kiện như một cây đại thụ, cô bé hoàn toàn không ôm hết. Phó Nhất Trác vừa đứng lên, cô bé đã ngã xuống.
Phó Nhất Trác quay lại ngồi lên ghế đẩu.
"Sao lại đến đây mở lớp dạy nhảy?" Lý Tuân khẽ hỏi.
"Chú hỏi là vì sao lại mở lớp dạy nhảy hay là vì sao lại mở lớp ở đây?" Phó Nhất Trác nhìn về phía Lý Tuân, Lý Tuân dời mắt đi.
"Mở lớp dạy nhảy là vì tôi thích, còn về việc đến đây..." Phó Nhất Trác cười cười, "... cũng vì tôi thích."
Lý Tuân nói: "Có kiếm được tiền không?"
"Chú nói xem." Phó Nhất Trác bi thảm nói, "Thê thảm lắm, sắp sửa thành ăn mày đến nơi rồi."
Mọi thứ lại chìm vào im lặng.
Phó Nhất Trác: "Có điều tôi không hề lo lắng đến tương lai."
Lý Tuân nhìn anh, Phó Nhất Trác tựa vào chiếc gương phía sau, lẳng lặng nhìn Lý Tuân hỏi: "Còn chú?"