Giờ phút này nửa bên mặt Lâm Cẩn thì trắng nõn bóng loáng, nửa bên mặt còn lại mang theo hai đường máu vô cùng chói mắt, môi dưới bị cậu cắn đến trắng bệch, ẩn ẩn thấm vài sợi tơ máu.
Cậu cắn chặt răng, trong miệng như nếm phải một cổ nhàn nhạt mùi máu tươi, mà má phải phảng phất đã đau đến mất đi tri giác, dù có rạch thêm mấy đường nữa thì dường như cũng không còn cảm giác đau.
Đương nhiên, sáu lần rạch ở trên mặt mà nói, máu thịt lẫn lộn, về sau nếu khỏi hẳn cũng rất khó coi.
Lâm Cẩn cười khổ nghĩ thầm: Nửa bên mặt khó coi còn đỡ hơn cả hai bên đều là sẹo.
Cậu nắm chặt con dao nhỏ, nhắm ngay má phải chuẩn bị rạch lần thứ ba, cổ tay đột nhiên bị người nắm, cảm giác đau đớn như bị bóp nát xương cốt đột nhiên đánh tới.
“Loảng xoảng!” Dao nhỏ lập tức rơi trên mặt đất.
Lâm Cẩn rạch ở trên mặt tuy đau nhưng hoàn toàn không có sử dụng lực, cánh tay vô lực mà rũ xuống dưới, cổ tay trắng nõn bị Thịnh Diễn Chi nắm ra một vòng vết đỏ.
Thịnh Diễn Chi từ nhỏ đã đi theo ông nội Thịnh tiếp thu các loại huấn luyện, vô luận tài trí hay thân thủ đều cực kỳ ưu tú.
Hắn nhìn như chỉ là nhẹ nhàng nắm cổ tay Lâm Cẩn, nhưng lực đạo lại có thể bóp gãy xương cốt.
Lâm Cẩn không rảnh lo xem tay mình có phải hay không bị phế đi rồi, cậu càng lo lắng Thịnh Diễn Chi sẽ đột nhiên đổi ý không muốn tiêu tiền mua gương mặt này, cậu bất an liếm liếm môi: “Thịnh tổng, làm sao vậy? Là tôi rạch không đủ sâu sao? Vậy để tôi......”
“Câm miệng!” Thịnh Diễn Chi thần sắc nghiêm túc, mặt trầm như nước, mắt đen nhiễm hàn ý nồng đậm, không thể nhìn thấu cảm xúc trong đó, chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Lâm Cẩn càng thêm bất an.
Cậu có thể cảm giác được hơi thở bực bội của Thịnh Diễn Chi, tựa hồ khó chịu cái gì đó, nhưng cậu lại không rõ là vì cái gì.
Rõ ràng là cậu dựa theo yêu cầu của Thịnh Diễn Chi mà làm.
Ngay lúc cậu lo sợ bất an hết sức, cậu thấy Thịnh Diễn Chi lấy điện thoại ra, sau một lúc lâu, đối với người bên kia ra lệnh: “Chuyển cho Lâm Cẩn 600 vạn!”
Gọi điện thoại xong, hắn phiền chán mà liếc mắt nhìn Lâm Cẩn một cái: “Cút! Thấy cậu liền phiền!”
Lâm Cẩn giật mình, nhìn con dao nhỏ dính máu trên mặt đất, trong lòng đủ các loại tư vị, thấp giọng nói: “Cảm ơn Thịnh tổng.”
Những lời này là vô cùng thật lòng.
Cậu theo Thịnh Diễn Chi hai năm, tuy rằng hắn tính tình không tốt lắm, thường xuyên dùng lời nói lạnh nhạt mà châm chọc cậu, nhưng Thịnh Diễn Chi không giống những kim chủ khác, không có tra tấn tình nhân hay có sở thích biến thái nào.
Cơ hồ đã có hàng chục tiểu minh tinh bị kim chủ chơi hết nửa cái mạng, cả người đều là vết thương, dường như không có một khối da nào là lành lặn.
Chuyện này ở trong giới ai ai cũng biết, Lâm Cẩn thậm chí có một người bạn ở trong giới bị truyền ra đủ loại ảnh chụp, nghe nói ảnh chụp đó là do kim chủ của cậu ta tung ra.
So sánh với cậu, Thịnh Diễn Chi xem ra vẫn rất nhân từ.
Trừ bỏ đêm nay.
Lâm Cẩn đứng dậy, lấy khăn giấy ở trên bàn che lại miệng vết thương, nghe thấy Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt nói: “Thật muốn cảm ơn tôi thì liền cút xa một chút, đừng có để tôi nhìn thấy cậu!”
Lâm Cẩn động tác hơi cứng lại, dừng một chút, thấp giọng nói: “Đã biết, tôi sẽ không quấy rầy ngài.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Đi tới cửa, rốt cuộc vẫn là nhịn không được, quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy bóng dáng tuấn mỹ của Thịnh Diễn Chi đứng ở cửa sổ sát đất, động lòng người nhưng lại lạnh vô cùng.
Giờ khắc này, Lâm Cẩn cuối cùng cũng nhận ra mình cùng Thịnh Diễn Chi đã hoàn toàn kết thúc.
Nếu đêm hôm đó cậu không có xúc động mà đi bày tỏ, có lẽ Thịnh Diễn Chi cũng không có đến mức chán ghét như vậy, bọn họ còn có thể bảo trì loại quan hệ này, cứ tiếp tục như vậy đến khi Thịnh Diễn Chi chán ngấy.
Hiện tại giao dịch kết thúc, bọn họ hơn kém quá nhiều, một cao cao tại thượng, một thấp kém như con kiến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu về sau đều không có cơ hội chạm mặt Thịnh Diễn Chi..