Trong phòng bệnh, bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho Lâm Cẩn vừa mới tỉnh lại, dò hỏi một vài câu hỏi đơn giản, Lâm Cẩn đều có thể trả lời thuận lợi.
Nhưng khi bác sĩ hỏi cậu có nhớ những chuyện trước khi xảy ra động đất hay không, Lâm Cẩn lại lộ ra biểu tình mờ mịt, do dự nói: "Tôi chỉ nhớ một chút."
Nói xong Lâm Cẩn liền nhìn về phía Tần Phong đang ngồi trên xe lăn bên cạnh, ngữ khí khẳng định: "Tôi nhớ rõ anh.
Anh cõng tôi đi một đoạn đường rất dài, còn té ngã một cái."
Tần Phong kinh ngạc: "Khi đó cậu tỉnh lại?"
Lâm Cẩn gật gật đầu.
Lúc ấy cậu tỉnh trong chốc lát, trong đầu có chút trì trệ, nói không ra lời, chỉ cảm thấy có người cõng mình không ngừng đi.
Lúc sau người nọ ngã một cái, cậu cũng ngã trên mặt đất, trước khi ngất đi lần nữa đã nhìn thấy rõ mặt Tần Phong.
"Vậy cậu biết tôi là ai không?" Tần Phong lại hỏi.
Lâm Cẩn lắc lắc đầu, trái lại hỏi hắn: "Tôi là ai?"
Tần Phong đối với Lâm Cẩn hiểu biết không nhiều lắm, chỉ đơn giản nói vài câu, sau đó nói: "Về chuyện của cậu, Thịnh Diễn Chi hẳn là rõ ràng nhất.
Chờ hắn tới đây, cậu hỏi hắn đi."
Lâm Cẩn càng thêm mờ mịt: "Thịnh Diễn Chi là ai? Là bạn hay là người nhà của tôi?"
Tần Phong bỗng nhiên cười một tiếng, ngữ khí mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Đều không phải.
Quan hệ giữa hai người các cậu sao, nói như vầy đi, cậu là......"
Ba chữ "tiểu tình nhân" vừa muốn nói ra, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người mở ra, Thịnh Diễn Chi vọt từng bước xa tới trước giường bệnh, gắt gao nắm lấy tay Lâm Cẩn.
"Đau......" Lâm Cẩn nhíu mày.
Thịnh Diễn Chi hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn chặt chẽ nắm lấy tay Lâm Cẩn, ánh mắt nóng rực như muốn đem người ở trước mặt hòa tan.
Sợ dọa đến cậu, hắn cực lực áp chế nội tâm đang mừng như điên, nhẹ nhàng hỏi: "Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Lâm Cẩn cau mày, yên lặng nhìn Thịnh Diễn Chi vài giây: "Tôi nhớ rõ anh."
Thịnh Diễn Chi lập tức nhận ra những lời này có điểm cổ quái, hỏi bác sĩ: "Sao lại thế này?"
Bác sĩ liền giải thích sơ lược: "Lâm tiên sinh mất đi một phần ký ức, trước mắt còn chưa thể xác định là mất trí nhớ tạm thời hay là hoàn toàn quên mất, nguyên nhân là do dây thần kinh ký ức của Lâm tiên sinh đã chịu tổn thương."
Nói cách khác, nếu não bộ Lâm Cẩn không được tịnh dưỡng hồi phục, như vậy cậu sẽ mất đi toàn bộ phần ký ức lúc trước.
Thịnh Diễn Chi không khỏi nhíu mày.
Tần Phong cười một tiếng: "Yên tâm, vừa rồi Lâm Cẩn không phải nói, cậu ấy còn nhớ rõ cậu."
Chân mày Thịnh Diễn Chi hơi giãn ra một ít, ôn nhu hỏi Lâm Cẩn: "Em còn nhớ được gì không?"
Lâm Cẩn trong mắt toát ra một tia đề phòng: "Tôi có chút mệt, muốn ngủ một lát."
Nói xong liền nhắm mắt lại.
Tâm tình Thịnh Diễn Chi vô cùng phức tạp.
Hắn ngồi ở trước giường bệnh, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, ánh mắt như lửa nóng, si mê, còn có sự muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Tần Phong chịu không nổi liền nói: "Cậu nhìn người ta ngủ làm gì? Cậu cứ nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Cẩn làm sao có thể nghỉ ngơi.
Thịnh Diễn Chi không để ý tới hắn, động tác nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lâm Cẩn, lại cẩn trọng nắm tay Lâm Cẩn một lát, lúc này mới đứng dậy.
Mới vừa ra khỏi phòng bệnh, Tần Phong liền không chút khách khí mà trào phúng Thịnh Diễn Chi: "Chỉ sợ trong đầu Lâm Cẩn lưu lại cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì của cậu, nếu không cậu ấy sẽ không có cái loại thái độ này."
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi trầm xuống: "Không cần cậu lắm miệng."
Tần Phong chẳng mấy khi được thấy hắn khó chịu, tâm tình tức khắc thập phần sung sướng: "Hảo tâm nhắc nhở cậu mà thôi."
Thịnh Diễn Chi lạnh lùng nói: "Cậu vẫn là nên ngẫm lại cái chân của cậu còn có thể dùng được nữa hay không đi."
Tần Phong a một tiếng: "Không hổ là cậu, thật tàn nhẫn độc ác nha!"
Hắn một bên cảm thán, một bên quay xe lăn đi về hướng phòng bệnh của mình, nghĩ thầm: Xem ra Lâm Cẩn trốn không thoát lòng bàn tay của Thịnh Diễn Chi rồi.
Sau khi Tần Phong rời đi, Thịnh Diễn Chi một mình đứng ở trên hành lang rất lâu, thẳng đến nửa đêm, hắn mới trở lại phòng bệnh.
Lâm Cẩn hô hấp vững vàng, ngủ rất sâu, sắc mặt so với ngày thường tái nhợt không ít, chỉ có đôi môi còn vương một chút màu hồng nhạt, thực làm người đau lòng.
Thịnh Diễn Chi ngồi xuống, ngón tay vuốt ve môi Lâm Cẩn, lẩm bẩm: "Em rốt cuộc nhớ rõ cái gì về tôi? Em nói cho tôi, tôi đều sửa."
Lâm Cẩn đang ngủ say, tự nhiên không có khả năng trả lời hắn vấn đề này.
Thịnh Diễn Chi cười khổ một tiếng, lần đầu tiên minh bạch cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Đêm nay khi nhận được tin tức Lâm Cẩn tỉnh lại, hắn lập tức căn dặn bảo tiêu, cho người đưa Lâm Phi Phồn về nhà hắn, sau đó liền giống như nổi điên chạy thẳng tới bệnh viện.
Nhưng khi đuổi tới bệnh viện, nhìn thấy Lâm Cẩn, còn chưa kịp cao hứng, thái độ của Lâm Cẩn đã khiến cho tâm tình của hắn rơi thẳng xuống vực thẳm.
Thịnh Diễn Chi không sợ Lâm Cẩn lãnh đạm với mình, mà là sợ Lâm Cẩn phòng bị hắn như thế này.
Hắn hỏi Lâm Cẩn còn nhớ rõ gì nữa hay không, Lâm Cẩn lại phòng bị hắn, một chữ đều không nói, có thể thấy được Lâm Cẩn căn bản không tín nhiệm hắn.
Thật sự làm Thịnh Diễn Chi có chút thống khổ.
Buổi tối hôm nay, Thịnh Diễn Chi không về nhà, ở bệnh viện với Lâm Cẩn cả đêm.
Ngày hôm sau, hắn dặn Dương quản gia đem quần áo cùng với đồ dùng cá nhân đưa đến bệnh viện.
"Vâng." Dương quản gia ở trong điện thoại đáp, "Đúng rồi, tối hôm qua ngài cho người mang về một nam sinh, nên an bài thế nào?"
Thịnh Diễn Chi trầm tư một lát: "Cậu ấy là em trai của Lâm Cẩn – Lâm Phi Phồn, có một chút mâu thuẫn với Cố gia, tôi thấy Cố gia sẽ không dễ dàng buông tha cậu ấy đâu.".
Truyện Lịch Sử
"Vậy trước tiên để cậu ấy ở lại biệt thự sao?" Dương quản gia hỏi.
"Đưa cậu ấy tới nhà cũ đi." Thịnh Diễn Chi tính toán để Lâm Phi Phồn đi bồi hai vị lão nhân giải buồn, vừa lúc cũng có thể làm Cố gia thu liễm một chút.
Lâm Cẩn đã tỉnh dậy, Thịnh Diễn Chi ở trong phòng khách gọi điện thoại, Lâm Cẩn vừa nãy tỉnh lại đã nghe được một ít.
"Em trai tôi tên là Lâm Phi Phồn?" Lâm Cẩn nhịn không được hỏi Thịnh Diễn Chi.
"Ừ, cậu ấy đang ở nhà tôi." Thịnh Diễn Chi đi đến trước giường bệnh, cầm lấy tay Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn thật không quen, muốn rút tay ra, lại không có sức lực, nhíu mày nói: "Anh buông tay."
Bởi vì bác sĩ đã dặn dò không được để cảm xúc người bệnh quá kích động, phải bảo trì tâm trạng bình thản, Thịnh Diễn Chi sợ Lâm Cẩn tức giận, đành phải buông tay ra: "Em muốn biết cái gì, đều có thể hỏi tôi."
Lâm Cẩn thấp giọng hỏi: "Người nhà của tôi đâu?"
Cậu bị thương nghiêm trọng như vậy, lúc tỉnh lại nhìn thấy lại không phải người nhà thân cận nhất, mà lại là hai người có chút xa lạ không cùng huyết thống.
Nếu không phải vừa rồi nghe Thịnh Diễn Chi nhắc tới em trai, cậu còn tưởng rằng bản thân mình không có người nhà.
"Là tôi không để cho bọn họ tới thăm em." Điểm này Thịnh Diễn Chi không có giấu giếm.
Mặt Lâm Cẩn lộ vẻ khó hiểu: "Tại sao?"
Thịnh Diễn Chi lại nói: "Con trai mới năm tuổi, em trai cũng chỉ mới lớp 12, nói cho bọn họ có lợi ích gì."
"Tôi có con trai?" Lâm Cẩn lắp bắp kinh hãi, muốn tìm kiếm trong đầu một chút ký ức, nhưng lại chẳng thể nhớ bất cứ cái gì.
Loại cảm giác này làm cậu rất bất an, giống như đã quên đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
"Con trai em tên là Lâm Nặc, em trai là Lâm Phi Phồn.
Bọn họ vẫn chưa biết chuyện em bị thương, cho rằng em còn đang đi đóng phim.
Nếu em muốn gặp bọn họ, tôi có thể an bài, nhưng trước tiên phải đợi thân thể của em tốt hơn một chút mới được."
Lâm Cẩn không nói gì, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thực loạn, cũng thực trống rỗng, cảm thấy hết thảy đều không chân thật.
Thân thể cậu còn rất suy yếu, nói với Thịnh Diễn Chi vài câu lại mệt mỏi muốn ngủ.
Mấy ngày sau đó, cậu từ Thịnh Diễn Chi biết được rất nhiều chuyện của mình, nhưng trước sau vẫn luôn không hỏi đến quan hệ của cậu và Thịnh Diễn Chi, hắn cũng chưa bao giờ đề cập đến vấn đề của hai người.
Lâm Cẩn không hỏi, là bởi vì trực giác cậu cảm thấy quan hệ giữa họ không hề tốt đẹp đến vậy.
Mà Thịnh Diễn Chi cũng tự giác không đề cập tới, là vì hắn chưa từng cho Lâm Cẩn bất cứ hồi ức nào vui vẻ hạnh phúc.
Có đôi khi, hắn thậm chí hy vọng Lâm Cẩn cứ như vậy quên hết tất cả mọi chuyện, bọn họ liền có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng cố tình Lâm Cẩn lại nhớ rõ một ít.
Mỗi lần hắn quan tâm đến cậu, Lâm Cẩn sẽ dùng một loại biểu tình cổ quái nhìn hắn, ánh mắt luôn tràn ngập phòng bị, giống như sự quan tâm của hắn ở trong mắt Lâm Cẩn đều là dụng tâm kín đáo.
Thời điểm Lâm Cẩn vẫn còn thích hắn, hắn cũng là hiểu lầm cậu như vậy, thậm chí hết lần này đến lần khác trào phúng Lâm Cẩn hư tình giả ý.
Hiện giờ hắn cũng nếm được rồi, tâm ý của mình không được người ấy tiếp thu, thậm chí còn bị người ta hiểu lầm, quả thật có chút đắng.
Hai người ai cũng không chọc thủng tầng giấy này.
Thẳng đến buổi tối hôm nay, Thịnh Diễn Chi muốn giúp cậu cắt móng tay, Lâm Cẩn rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi: "Tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? Chúng ta là quan hệ gì?"
Thịnh Diễn Chi mặt không đổi sắc nói: "Tôi là bạn trai của em."
"Anh nói dối." Lâm Cẩn không tin.
"Tại sao em lại nhận định là tôi nói dối? Có phải em nhớ một ít chuyện không tốt hay không?"
"Đúng vậy." Lúc này Lâm Cẩn không có tránh né, trên mặt vô cùng bình tĩnh.
Tâm Thịnh Diễn Chi lập tức căng thẳng: "Em nhớ cái gì?"
Lâm Cẩn nhìn hắn một cái: "Tôi nhớ rõ anh đã bắt tôi cầm dao rạch lên mặt, tôi rạch hai đường, rất đau.
Còn có, anh luôn miệng kêu tôi cút, tuy rằng không nhớ rõ lí do, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy anh khẳng định rất chán ghét tôi."
Ngữ khí Lâm Cẩn rất bình đạm, giống như kể lại một việc râu ria không liên quan đến mình, cũng không có ý tứ oán hận Thịnh Diễn Chi.
Nhưng sắc mặt Thịnh Diễn Chi lại rất khó coi, gắt gao mà nắm chặt tay Lâm Cẩn, sợ Lâm Cẩn sẽ thật sự bỏ mặc hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, vừa hoảng loạn lại vừa khẩn trương nói: "Em đừng chán ghét tôi."
Lâm Cẩn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Anh không phải bạn trai tôi, anh cũng không thích tôi, còn phi thường chán ghét.
Vậy tại sao tôi lại không thể chán ghét anh chứ?"
Thịnh Diễn Chi á khẩu không trả lời được.
Một lát sau, hắn cầm tay Lâm Cẩn áp lên mặt mình, đôi mắt thẳng tắp nhìn Lâm Cẩn.
"Lâm Cẩn, xin lỗi em." Thịnh Diễn Chi chủ động cúi đầu, buông xuống cao ngạo của bản thân, "Tôi xác thật đã làm rất nhiều chuyện không tốt với em, bởi vì tôi thật sự chưa từng đi tìm hiểu em, luôn nghĩ em là cái loại người vì tiền mà bất chấp tất cả."
Lâm Cẩn chỉ bình tĩnh nhìn hắn: "Lời xin lỗi, tôi nhận, nhưng tôi vẫn như cũ không có hảo cảm với anh."
Cậu không nói "Tôi chán ghét anh", bởi vì những lời này rất đả thương người, nhưng thông minh như Thịnh Diễn Chi, làm sao có thể nghe không hiểu ý tứ của Lâm Cẩn.
Tâm hắn loạn thành một đoàn, càng thêm dùng sức mà bắt lấy tay Lâm Cẩn: "Lâm Cẩn, em cho tôi một cơ hội để sửa sai được không? Tôi làm sai, tôi sẽ lập tức sửa đổi.
Em nói như thế nào tôi liền nghe theo em, chỉ cần em đừng chán ghét tôi, được không?"
Lâm Cẩn vẫn là lắc đầu.
Thịnh Diễn Chi cố chấp nói: "Trước kia em nói thích tôi, là tôi không biết quý trọng.
Bây giờ, chỉ cần em còn có thể tiếp tục thích tôi, tôi sẽ đối xử thật tốt với em, em muốn cái gì tôi đều cho em.".