Một khắc kia khi hai đôi môi tiếp xúc, cảm giác mềm mại trong nháy mắt gợi lên dục vọng dày đặc của Thịnh Diễn Chi!
Hắn nảy sinh ác ý mà gặm cắn môi Lâm Cẩn, động tác vừa vội vàng vừa thô bạo, với hắn mà nói môi lưỡi Lâm Cẩn như là một loại dụ hoặc trí mạng, hôn bao lâu cũng không thoả mãn.
"Ưm......" Lâm Cẩn phát ra khí âm ngắn ngủi, lại bị Thịnh Diễn Chi nuốt lấy.
Trên hành lang thực an tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, Lâm Cẩn thậm chí nghe được âm thanh mập mờ ám muội mà Thịnh Diễn Chi tạo ra.
Cậu vừa nghẹn vừa tức, khuôn mặt bởi vì quá mức xấu hổ và giận dữ mà trướng đến đỏ bừng.
Lúc Thịnh Diễn Chi xâm nhập sâu quấn quýt, Lâm Cẩn hung hăng cắn mạnh vào môi hắn!
"A!?" Thịnh Diễn Chi ăn đau bất ngờ kêu một tiếng, buông Lâm Cẩn ra, môi dưới nhanh chóng rướm lên những tia máu.
Ánh mắt hắn nhìn cậu có chút âm u thâm trầm, cuồn cuộn làm cho người ta có cảm giác sợ hãi!
Lâm Cẩn giơ tay quệt môi, vô cùng bình tĩnh nói: "Thịnh Diễn Chi, anh đừng có quên, Giang Tinh Thần mới là bạn trai của anh! Đương nhiên, nếu anh muốn làm tra nam tôi cũng không quản được, nhưng tôi thì không muốn làm tiểu tam đâu!"
"Tra nam?" Sắc mặt Thịnh Diễn Chi âm trầm, nghiến răng lập lại hai chữ này.
Lâm Cẩn cười khẩy nói: "Đàn ông có người yêu rồi mà còn không khống chế được nửa thân dưới, đều là tra nam!"
"Câm miệng!" Thịnh Diễn Chi thẹn quá hoá giận, ánh mắt tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn cậu một cái.
Thấy hắn xoay người rời đi, Lâm Cẩn thở phào dựa vào tường, thân mình căng thẳng lúc này mới dám thả lỏng.
Vừa rồi lúc bị thân hình cường kiện của Thịnh Diễn Chi áp lên, Lâm Cẩn thấy được rõ ràng trong ánh mắt hung ác của đối phương đã hiện lên dục vọng, giống như đã lâu rồi chưa được phát tiết.
Một khắc kia, Lâm Cẩn thật sự sợ hãi Thịnh Diễn Chi sẽ ở chỗ này làm xằng bậy.
May mắn.....không có.
Lâm Cẩn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó toát ra một ý nghĩ, chẳng lẽ Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần không có làm chuyện đó sao?
Thịnh Diễn Chi không có trở lại phòng tiệc.
Hắn bị Lâm Cẩn làm cho một bụng hỏa khí, nào còn tâm tình nghe những người đó a dua nịnh hót, vì thế đi thẳng ra khỏi khách sạn.
Tài xế lái xe của hắn tới, Thịnh Diễn Chi vừa muốn lên xe, bỗng nhiên nhìn đến phía trước cách đó không xa có hai người từ cửa phụ của khách sạn đi ra, trong đó một người đúng là Giang Tinh Thần.
Tuy nói hiện tại là buổi tối, nhưng đèn ở ngoài cửa khách sạn vẫn rất sáng, Giang Tinh Thần lại không mang khẩu trang, chỉ đè thấp vành nón, cho nên Thịnh Diễn Chi vẫn nhìn thấy rõ ràng hắn đang ôm eo một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia phỏng chừng đã say, hơn nửa người đều dựa vào trong lòng Giang Tinh Thần, khi Giang Tinh Thần đỡ cô lên xe thì động tác rất cẩn thận, còn tri kỷ mà che tay ở trên nóc xe, để tránh cho cô bị đụng vào đầu.
Thịnh Diễn Chi thấy một màn như vậy, tay rũ tại bên người nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương bị nắm chặt đến hơi run run!
Người tài xế thay Thịnh Diễn Chi lái xe tới thấy hắn vẫn luôn đứng bất động, tò mò ngẩng đầu nhìn qua, bị biểu tình âm ngoan của Thịnh Diễn Chi làm cho khiếp sợ!
"Thịnh tổng......" Tài xế nhỏ giọng kêu lên.
Thịnh Diễn Chi lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.
Tài xế không khỏi run rẩy, cuống quít cúi đầu, không dám nhìn Thịnh Diễn Chi.
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi căng chặt, thậm chí có thể nhìn thấy cằm hắn hơi căng chặt.
Hắn lấy điện thoại ra, vừa gọi cho Giang Tinh Thần vừa nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa.
Giang Tinh Thần một tay đỡ cửa xe, một tay khác lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn, tựa hồ không phải rất muốn tiếp, chỉ liếc một cái rồi lại đem điện thoại thả vào trong túi.
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi càng lạnh lẽo hơn một phần.
Hắn cũng không có từ bỏ, tiếp tục gọi thêm một cuộc điện thoại.
Giang Tinh Thần ngồi lên xe, đóng cửa lại, lúc này mới nghe máy.
"Em đang ở đâu?" Thịnh Diễn Chi mặt vô biểu tình hỏi.
"Em đang ở đoàn phim a." Giang Tinh Thần ra vẻ tức giận nói, "Em nhớ rõ buổi chiều đã nói với anh rồi, anh không đem những lời em nói để ở trong lòng đúng không."
Lúc hắn nói xong câu này, tài xế ở phía trước liền quay đầu lại nhỏ giọng hỏi bây giờ cho xe chạy được chưa, Giang Tinh Thần không cao hứng mà nhíu nhíu mày.
Thịnh Diễn Chi ở trong điện thoại nghe được, trong lòng cười lạnh một tiếng, đi nhanh qua phía xe Giang Tinh Thần đang đậu, ngoài miệng lại nói: "Anh đến đoàn phim chờ em kết thúc công việc."
"Anh đừng tới, đêm nay em còn hai cảnh quay rất quan trọng, có thể quay đến rạng sáng cũng không chừng, em không muốn anh đi theo em thức đêm......" Ngữ khí Giang Tinh Thần nghe tới thực giống như là suy nghĩ cho cảm giác của Thịnh Diễn Chi.
Đang nói, cửa sổ xe đột nhiên bị người gõ vài cái.
Hắn không kiên nhẫn mà xoay đầu, khi nhìn đến người đang đứng bên ngoài, biểu tình trong nháy mắt cứng đờ.
Qua mười mấy giây, Giang Tinh Thần mới vội vàng xuống xe, trên mặt mang theo vài tia hối lỗi: "Thực xin lỗi, Diễn Chi, em không phải cố tình lừa gạt anh.
Anh trước hết nghe em giải thích được không?"
Thịnh Diễn Chi lộ vẻ châm chọc: "Được.
Anh cũng rất muốn nghe một chút đêm nay em nói phải quay một cảnh rất quan trọng là cảnh gì? Diễn cùng người phụ nữ trong xe kia sao? Quay cảnh ôm ấp thân mật?"
Sắc mặt Giang Tinh Thần khẽ biến, ngay sau đó lộ ra biểu tình bị tổn thương: "Anh đây là hoài nghi em cùng Tống Phỉ Phỉ yêu đương vụng trộm sao? Đúng, em xác thật là không nên lừa gạt anh nói là đang ở đoàn phim, nhưng em chưa từng phản bội anh, anh nói như vậy không khỏi có điểm quá mức!"
Tống Phỉ Phỉ là nữ chính của "Không về người", cũng chính là người tình tin đồn có quan hệ ái muội với Giang Tinh Thần mà khoảng thời gian trước bị account marketing tuôn ra.
Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng, đột nhiên nắm lấy cổ áo Giang Tinh Thần, đem hắn túm đến trước cửa xe: "Cô ta ngồi ở trong xe em, em còn không biết xấu hổ nói là không có phản bội tôi!"
Giang Tinh Thần trước nay chưa từng bị người khác đối đãi thô bạo như vậy, hơn nữa Thịnh Diễn Chi luôn dung túng hắn, lúc này lại bị đối phương nắm cổ áo, tức khắc cũng trở nên bực bội.
"Em chỉ là gọi tài xế đưa cô ấy về nhà mà thôi!" Giang Tinh Thần hợp lý hợp tình mà nói, "Đêm nay nhóm bạn bè của em tụ họp, cô ấy uống hơi nhiều, em dù sao cũng là đàn ông, lịch sự đưa cô ấy trở về thì có vấn đề gì chứ!"
"Em có thể gọi cho trợ lý của cô ta tới đón!"
"Anh không hiểu!"
Thịnh Diễn Chi cười nhạo một tiếng, khóe môi gợi lên một mạt trào phúng nồng đậm, ánh mắt chứa đầy lệ khí: "Giang Tinh Thần, đừng tự cho là thông minh! Em thật sự cho rằng tôi không biết em đồng ý ở bên tôi là vì cái gì sao?"
Nghe được những lời này, thần sắc Giang Tinh Thần trở nên cứng ngắt, trên mặt hiện lên một tia chật vật không kịp che giấu.
Một lát sau, hắn mới miễn cưỡng cong khóe miệng, chủ động nắm lấy tay Thịnh Diễn Chi: "Diễn Chi, anh nói gì vậy.
Anh biết rõ tâm ý của em đối với anh mà, em đồng ý ở bên anh là vì em thật sự thích anh.
Nhưng em cũng coi trọng sự nghiệp của mình, em hy vọng một ngày nào đó em có thể đuổi kịp và sánh bước bên anh."
Thịnh Diễn Chi lạnh lùng nhìn hắn, một câu cũng chưa nói.
Giang Tinh Thần giống như thực bất đắc dĩ mà thở dài một hơi: "Lúc trước em cũng đã giải thích với anh, em và Tống Phỉ Phỉ chỉ là lăng xê, là vì gia tăng nhiệt độ cho bộ phim này."
Thịnh Diễn Chi không dao động, khuôn mặt vẫn âm trầm như cữ: "Phí tuyên truyền của đoàn phim không có thiếu, không cần lấy loại thủ đoạn này ra để gia tăng nhiệt độ."
"Nhưng rất nhiều phim truyền hình đều dùng cách này để tuyên truyền, chờ đến lúc khán giả xem phim mới càng có nhiều cảm xúc.
Hơn nữa, hiện tại trên mạng còn có rất nhiều người nghi ngờ xu hướng giới tính của em, em cùng Tống Phỉ Phỉ lăng xê cũng là bất đắc dĩ."
Bất đắc dĩ?
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi có chút châm chọc mà nhìn Giang Tinh Thần.
Giang Tinh Thần có chút hoảng loạn, vội nói: "Chờ quay xong "Không về người", chúng ta liền công khai quan hệ.
Đến lúc đó mặc kệ người ta nói cái gì, em đều sẽ không dao động.
Diễn Chi, anh trước tiên nhịn một chút, thông cảm cho em một chút, em tuyệt đối sẽ không phản bội anh."
Thịnh Diễn Chi gỡ tay hắn ra, mặt vô biểu tình nói: "Tôi mà còn tiếp tục nhịn, chắc hai người cũng đã lăn giường xong rồi?"
"Diễn Chi!" Giang Tinh Thần thẹn quá hoá giận, "Em đều đã giải thích rõ ràng rồi, em và Tống Phỉ Phỉ chỉ là lăng xê, tại sao anh lại không thể thông cảm cho em một chút?"
Thần sắc Thịnh Diễn Chi đạm mạc, phảng phất như đang nhìn một người xa lạ.
Giang Tinh Thần cắn chặt răng, nói: "Em biết anh đang nổi nóng, bây giờ em có nói thế nào anh đều sẽ không nghe lọt tai.
Không bằng như vậy đi, trước tiên chúng ta nên bình tĩnh một chút, trong khoảng thời gian này tốt nhất không cần gặp mặt nhau."
Trước lúc nói ra những lời này, Giang Tinh Thần đã chắc chắn Thịnh Diễn Chi khẳng định sẽ không đồng ý.
Mà hắn sở dĩ nói như vậy, là vì muốn bức Thịnh Diễn Chi, đây được gọi là lạt mềm buộc chặt.
Đàn ông đều như vậy, lúc không chiếm được vẫn luôn theo đuổi không bỏ, chiếm được rồi lại không biết quý trọng.
Cho nên cho dù hắn cùng Thịnh Diễn Chi ở bên nhau, Giang Tinh Thần cũng muốn làm cho đối phương cảm thấy hắn tùy thời đều có thể rời đi, như vậy Thịnh Diễn Chi sẽ thời thời khắc khắc để ý đến hắn.
Nhưng mà lần này Giang Tinh Thần tính sai.
Sau khi hắn nói xong câu để hai bên bình tĩnh một chút, gương mặt Thịnh Diễn Chi lộ ra vài phần mệt mỏi, nhéo nhéo ấn đường, nói: "Không cần bình tĩnh, chúng ta......chia tay đi."
Sắc mặt Giang Tinh Thần đại biến: "Anh nói cái gì?"
Thịnh Diễn Chi trầm giọng lập lại lần nữa: "Tôi nói chúng ta chia tay."
"Anh!" Giang Tinh Thần trăm triệu lần không nghĩ tới Thịnh Diễn Chi theo đuổi hắn 5 năm, kết quả hai người ở bên nhau chỉ mới một tháng, Thịnh Diễn Chi thế nhưng dám nói ra lời chia tay!
Hắn tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Thịnh Diễn Chi xoay người muốn đi.
Giang Tinh Thần tức giận đến chết khiếp, ngăn hắn lại: "Là vì em cùng Tống Phỉ Phỉ lăng xê nên anh mới muốn chia tay sao? Thịnh Diễn Chi, lí do chia tay này quá buồn cười!"
Chỉ mới một phút trước, hắn còn chắc chắn Thịnh Diễn Chi sẽ luyến tiếc mình, không nghĩ tới người này so tưởng tượng càng tuyệt tình hơn!
Giang Tinh Thần cố nén tức giận, nói: "Em không đồng ý!"
Thịnh Diễn Chi thâm sâu mà nhìn hắn một cái, sau đó gỡ tay hắn ra: "Tinh Thần, tôi rất mệt mỏi.
5 năm này tôi đối với em như thế nào, trong lòng em tự biết rõ ràng, nhưng trong mắt của em chỉ có sự nghiệp của bản thân.
Em cùng tôi ở bên nhau, trước nay vẫn không hề suy xét đến cảm nhận của tôi, em thậm chí còn không muốn công khai quan hệ của chúng ta.
Em đối với tôi đến tột cùng là tâm tư gì, tôi không nghĩ sẽ nói trắng ra, như vậy thật quá nan kham."
"Em......" Giang Tinh Thần há miệng thở dốc, ý đồ muốn giữ Thịnh Diễn Chi lại.
Chính là nhìn đến ánh mắt sắc bén của đối phương, hắn thông minh mà đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Thịnh Diễn Chi không thích bị người khác dây dưa, điểm này Giang Tinh Thần vô cùng rõ ràng.
Nếu lúc này hắn dây dưa không thôi, không chịu chia tay, nhất định sẽ khiến cho Thịnh Diễn Chi phản cảm, hai người ngay cả bạn bè cũng không thể làm!
Chi bằng trước tiên chia tay, tiếp tục dùng quan hệ bạn bè để gặp nhau, hắn tin tưởng qua chẳng bao lâu, Thịnh Diễn Chi liền sẽ trở về tìm hắn hàn gắn!
Trong đầu Giang Tinh Thần nhanh chóng suy tính một lần, sau đó liền lộ ra biểu tình cô đơn: "Được, Diễn Chi, chúng ta vẫn là tiếp tục làm bạn bè đi."
Thịnh Diễn Chi không nói gì, xoay người lên xe của mình.
Xe chạy xuyên qua bóng đêm dày đặc, đèn đường hai bên cứ liên tục bị bỏ lại sau lưng.
Thịnh Diễn Chi ngồi ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, tâm tình cũng không tính là quá kém, giống như đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy.
Nhưng trong lòng ít nhiều cũng có phần khó chịu cùng thất vọng, rốt cuộc Giang Tinh Thần vẫn là người mà hắn thích 5 năm.
5 năm trôi qua, hắn không phải không biết Giang Tinh Thần luôn như có như không mà lợi dụng hắn, nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
Thẳng đến nửa năm gần đây, hắn chậm rãi phát hiện Giang Tinh Thần đã biến thành loại người mà chính mình chán ghét nhất.
Nghĩ đến đây, trong đầu Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên hiện lên gương mặt của Lâm Cẩn, trong lòng hơi hơi động, thế nhưng lại sinh ra một loại cảm giác muốn lập tức nhìn thấy cậu......!.