Phòng khách lầu hai.
Thịnh Diễn Chi nói chuyện điện thoại xong từ ban công trở về, Giang Tinh Thần liền cười hỏi hắn: "Mình bỗng nhiên nhớ tới mình có một kiện quần áo, giống y như đúc bộ Tiểu Cẩn mặc lúc nãy.
Nếu mình với Tiểu Cẩn đều mặc quần áo giống nhau, cậu có thể nhận nhầm mình với cậu ấy hay không?"
"Đương nhiên là không." Thịnh Diễn Chi chắc chắn nói, ngay sau đó lại châm biếm: "Cậu ta bất quá chỉ là bắt chước bừa mà thôi, cho dù bất kì lúc nào cũng bắt chước cậu, mình vẫn sẽ nhận ra đó không phải là cậu."
Vừa dứt lời, liền thấy Lâm Cẩn đứng ở cầu thang, biểu tình rất không được tự nhiên, sắc mặt tựa hồ còn có chút ảm đạm.
Thịnh Diễn Chi khẽ nhíu mày: "Không phải tôi đã nói cậu đi sao? Còn tới đây làm gì?"
Lâm Cẩn xấu hổ nói: "Tiểu Nặc nói có chút lạnh, tôi đành phải quay lại lấy áo khoác cho bé."
Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng: "Lấy cớ cũng thật là mới mẻ độc đáo."
Lâm Cẩn cái gì cũng không giải thích, vội vàng đi vào phòng dành cho khách.
Chỉ chốc lát sau, cậu cầm áo khoác của Tiểu Nặc đi ra, lại bước nhanh qua chỗ của Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi đột nhiên ngăn cậu lại, ra lệnh nói: "Đổi quần áo đi."
Lâm Cẩn không rõ nguyên do: "Sao?"
Tầm mắt Thịnh Diễn Chi dừng ở trên người cậu, không vui nói: "Hiện tại cậu liền đổi quần áo đang mặc đi, về sau không được bắt chước quần áo của Tinh Thần!"
Lâm Cẩn tức giận đến muốn cười, chính là nhịn xuống, gằn từng chữ: "Tôi không có bắt chước hắn, cũng không nghĩ sẽ trở nên giống hắn.
Quần áo này là do chú Dương chuẩn bị cho tôi, nếu không tin anh có thể hỏi chú ấy."
Thịnh Diễn Chi bị cậu làm cho nghẹn, ánh mắt trầm xuống, tức giận nói: "Miệng lưỡi sắc sảo!"
Lâm Cẩn nói xong liền quay lại thay đổi một bộ quần áo khác, lúc từ trong phòng đi, ngay trước mặt Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần, đem quần áo vừa mặc lúc nãy ném vào thùng rác.
Sắc mặt Giang Tinh Thần lập tức liền không quá đẹp: "Tiểu Cẩn, tính cách của cậu cũng quá cực đoan.
Tôi chỉ là nói chúng ta đụng hàng, chỉ đùa một chút thôi mà, cũng không phải muốn cậu đem bộ quần áo ấy vứt đi."
Khẩu khí này nói ra giống như Lâm Cẩn là người tính toán chi li, chỉ đùa một chút mà chuyện bé xé ra to.
Nghĩ đến Tiểu Nặc còn ở dưới lầu chờ, Lâm Cẩn cũng lười phản ứng với Giang Tinh Thần, cũng không để ý tới ánh mắt lạnh như băng của Thịnh Diễn Chi ở bên kia, trực tiếp đi thẳng xuống lầu rời đi.
Thấy Lâm Cẩn từ trên lầu đi xuống, Tiểu Nặc nhảy xuống sofa, chạy đến trước mặt cậu: "Ba ba, tại sao ba lại không vui? Là hai cái chú xấu xa trên lầu kia khi dễ ba sao?"
Trẻ con vẫn là luôn mẫn cảm như vậy, Lâm Cẩn đành phải phát huy kĩ thuật diễn suất của mình, vội nói: "Bọn họ còn đang vội chuyện khác, nào có rảnh rỗi khi dễ ba ba."
Lúc này chú Dương đã đi tới: "Lâm tiên sinh, tôi đã giúp cậu an bài tốt khách sạn."
"Cảm ơn Dương quản gia."
"Lâm tiên sinh khách khí."
Lâm Cẩn nắm tay Tiểu Nặc đi ra ngoài.
Ngồi ở sau xe, Tiểu Nặc đột nhiên nói: "Ba ba, con không muốn ở khách sạn.
Chúng ta đến nhà Kiều Tinh Lan được không?"
Lâm Cẩn sờ sờ đầu nhỏ của bé: "Bảo bảo, chúng ta không thể luôn quấy rầy nhà người khác."
"Chính là Kiều Tinh Lan cùng dì nhỏ đều rất hoan nghênh chúng ta nha." Tiểu Nặc cùng Kiều Tinh Lan chơi thân với nhau nên cũng bắt chước người ta kêu Kiều Tiểu Hân là dì nhỏ.
Lâm Cẩn vẫn là lắc đầu: "Không được.
Tiểu Nặc bám riết không tha, dùng một loại ngữ khí phi thường nghiêm túc nói: "Ba ba, ba đã nói, chúng ta không thể tùy tiện cự tuyệt tâm ý của người khác, bằng không người kia sẽ rất thương tâm."
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của con trai, Lâm Cẩn không khỏi bật cười, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ba ba trước tiên gọi điện thoại hỏi bọn họ một chút."
Lâm Cẩn đành phải gọi một cuộc điện thoại cho Kiều Tiểu Hân, thật ngượng ngùng nói chút nữa muốn tới nhà quấy rầy cô cùng Kiều Tinh Lan một đêm.
Kiều Tiểu Hân tùy tiện nói: "Này thì tính là quấy rầy cái gì chứ, cậu cũng thật là.
Hai chúng ta quen biết nhau từ cao trung đến tận bây giờ, không cần phải khách khí như vậy, mình còn mong cậu nhanh nhanh tới đây để làm người mẫu cho bộ truyện tranh của mình đây."
Nói xong cô gian trá mà cười một tiếng.
Lâm Cẩn cũng nhịn không được cười rộ lên: "Được, cha con bọn mình đành phải làm người mẫu miễn phí cho cậu rồi."
Nói chuyện điện thoại xong, Tiểu Nặc thật cao hứng mà bổ nhào vào trong lòng Lâm Cẩn: "Ba ba, ba thật tốt!"
Lâm Cẩn điểm điểm mũi bé sau đó nhanh chóng nói với chú Dương đang lái xe ở ghế trước: "Dương quản gia, thật ngượng ngùng, chúng tôi không đi khách sạn nữa."
Cậu nói địa chỉ của Kiều gia, chú Dương chỉ cười tủm tỉm, đổi hướng chở cha con hai người đến Kiều gia.
Xe ở trong đêm tối vững vàng chạy, ngoài cửa sổ xe bóng đêm đen ngòm như mực tàu, bao phủ toàn thành phố, cũng bao phủ cả trong lòng Lâm Cẩn.
Tiểu Nặc nói quả thật không sai, đêm nay cậu thật sự rất không vui.
Không chỉ là bởi vì bị Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần châm chọc mỉa mai, càng quan trọng là Giang Tinh Thần đến biệt thự.
Là Thịnh Diễn Chi kêu hắn tới sao? Hay là tự hắn tới? Còn có, Giang Tinh Thần là lần đầu tiên tới hay là vẫn luôn thường xuyên tới?
Nghĩ đến đêm nay Thịnh Diễn Chi sẽ cùng Giang Tinh Thần phiên vân phúc vũ, Lâm Cẩn liền cảm thấy trong miệng đắng chát, vết thương cũ vẫn luôn giấu ở trong lòng, lại rạch thêm một đường nữa, cũng không rõ đây là tư vị gì.
Bỗng nhiên cậu nhớ tới buổi chiều Lê Hi ở trong điện thoại mắng một câu kia: Cậu vẫn là tiện như vậy, anh tôi thích chính là Giang Tinh Thần, cậu còn trông mong mà đi cho không tất cả mọi thứ là có ý gì!
Kỳ thật câu cuối kia Lê Hi vẫn là nói sai.
Từ lúc cùng Thịnh Diễn Chi kết thúc cái loại quan hệ giao dịch kia, Lâm Cẩn cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ lại cho đối phương chạm vào mình, thậm chí còn muốn cách người này càng xa càng tốt.
Là Thịnh Diễn Chi không chịu buông tha cho cậu.
Thịnh Diễn Chi chán ghét cậu như vậy, nhưng vì sự nghiệp diễn suất của Giang Tinh Thần, cư nhiên lại chịu thiệt cùng cậu giả trang người yêu.
Có thể thấy được Thịnh Diễn Chi là thật sự đem Giang Tinh Thần đặt ở trong lòng.
Mà Lâm Cẩn thích Thịnh Diễn Chi, cũng chính là bởi vì phần ôn nhu độc nhất này, đáng tiếc người nhận được sự ôn nhu đó lại không phải là cậu.
Có đôi khi, Lâm Cẩn đều có chút không phân biệt được, thứ mà mình thích rốt cuộc là Thịnh Diễn Chi, hay vẫn là thích sự độc sủng cùng ôn nhu của đối phương.
Hay nói cách khác, rốt cuộc là cậu thích đối phương hay đơn giản chỉ muốn có một người yêu thương che chở cho mình?
Càng suy nghĩ, Lâm Cẩn càng thêm mờ mịt.
Có lẽ cậu hẳn là nên nghe kiến nghị của Lê Hi, thử buông tay Thịnh Diễn Chi.
Bên trong xe thực an tĩnh, không có ai mở miệng nói chuyện, Tiểu Nặc dựa vào trong ngực Lâm Cẩn ngủ gà ngủ gật, Lâm Cẩn vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút loạn.
Thời điểm xe dừng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, điện thoại Lâm Cẩn đột nhiên vang lên, tiếng chuông khá lớn làm Tiểu Nặc giật mình bừng tỉnh.
"Ba ba......" Tiểu Nặc xoa xoa đôi mắt, lại ghé vào trong ngực Lâm Cẩn tiếp tục ngủ.
Lâm Cẩn lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình hiện ra hai chữ "Lê Hi", không biết đối phương tối như vậy còn tìm cậu có việc gì.
Cậu nhanh chóng tiếp điện thoại: "Alo?"
"Tiểu Cẩn, một mình tôi uống rượu thật không thú vị, cậu lại đây bồi tôi uống một chút đi." Điện thoại truyền đến thanh âm buồn bực của Lê Hi.
Lâm Cẩn thần sắc có chút phức tạp: "Anh làm sao vậy?"
"Không có gì, chính là trong lòng không thoải mái.
Cậu sẽ tới đây sao......"
Ngày thường Lê Hi đều là một bộ đùa giỡn hi hi ha ha, bộ dáng vô tâm vô phế, giống như không có bất kì chuyện gì có thể làm hắn thương tâm.
Đêm nay vẫn là lần đầu tiên Lâm Cẩn nghe được thanh âm buồn bực như vậy của Lê Hi, không khỏi quan tâm hỏi: "Anh đang ở đâu? Bạn bè của anh không có ở đó sao?"
"Bạn bè của tôi chính là cậu a." Lê Hi hợp tình hợp lí nói, "Không phải cậu nói thiếu tôi một ân tình sao? Vậy cậu mau tới đây bồi tôi uống rượu, coi như là trả nợ cho tôi đi."
Lâm Cẩn nhìn nhìn Tiểu Nặc ở trong lòng, trầm mặc một lát mới lên tiếng: "Anh nói địa chỉ cho tôi, chút nữa tôi tới tìm anh."
Lê Hi lập tức nói một cái địa chỉ, còn thúc giục Lâm Cẩn: "Cậu nhanh lên a."
Kiều gia và biệt thự của Thịnh Diễn Chi cách nhau cũng không xa lắm, lái xe hai mươi phút liền đến.
Lâm Cẩn quyết định trước tiên đưa Tiểu Nặc đến Kiều gia, sau đó mới đi tìm Lê Hi.
Sau khi xuống xe, Lâm Cẩn ôm Tiểu Nặc còn đang mơ màng sắp ngủ đến phòng Kiều Tinh Lan, dùng nước ấm lau qua cho bé.
Kiều Tinh Lan đứng ở một bên, nhìn không chớp mắt động tác của Lâm Cẩn, thỉnh thoảng lại gật gật đầu, tựa hồ đang ghi nhớ cái gì đó.
Lâm Cẩn nhìn bé một cái, buồn cười nói: "Con đang làm gì vậy?"
Kiều Tinh Lan nghiêm túc nói: "Con đang ghi nhớ cách chú chăm sóc cho Nặc Nặc.
Lần sau không cần phiền chú nữa, con sẽ làm giống chú giúp Nặc Nặc lau mình."
Lâm Cẩn lập tức cười: "Con đây là đem Tiểu Nặc trở thành em trai mà chăm sóc sao? Không có việc gì, con không cần nhớ.
Chờ Tiểu Nặc lớn hơn một chút là có thể tự mình tắm rửa, thanh tẩy sạch sẽ mới có thể lên giường ngủ."
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tinh Lan vô cùng nghiêm túc, khốc khốc, cũng chưa nói được hay không được.
***********
Lâm Cẩn căn cứ theo địa chỉ mà Lê Hi nói, đi tới một hội sở cao cấp.
Bởi vì Lê Hi đã căn dặn qua, cho nên lúc Lâm Cẩn vừa đến cửa hội sở, liền có nhân viên dẫn đường cho cậu.
Nhân viên đưa cậu tới một phòng VIP, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Lâm tiên sinh, Lê thiếu ở bên trong."
Lâm Cẩn ừ một tiếng, đẩy cửa ra, một cổ mùi rượu liền ập vào mũi.
"Tiểu Cẩn, cậu rốt cuộc cũng tới rồi." Ánh mắt Lê Hi sáng lên, đứng lên khỏi sofa, tiến lên kéo Lâm Cẩn đến trước bàn.
Trên bàn bày một đống lớn rượu, Bạch Ti Hồng Hoàng, còn có vài chai rượu tây cao cấp Lâm Cẩn không nhận ra, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy sự xa xỉ của một bàn rượu này.
Lâm Cẩn thấy hai mắt Lê Hi ửng đỏ, cảm thấy hắn nhất định là uống đến say khướt rồi.
"Tới, cậu uống cái này." Lê Hi nhanh chóng rót cho Lâm Cẩn một ly rượu, ánh mắt rất sáng, mang theo nhiệt độ vô cùng nóng bỏng.
Lâm Cẩn không tiếp ly rượu kia, nhìn chằm chằm hắn, hồ nghi nói: "Tôi thấy anh cũng không giống như là trong lòng không thoải mái.
Lê Hi, anh là cố ý gạt tôi tới đây đi?"
"Tại sao tôi lại lừa cậu chứ, tôi là thật lòng muốn cậu tới đây bồi tôi uống rượu." Lê Hi lộ ra nụ cười giảo hoạt, đem ly rượu cưỡng ép nhét vào tay Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn lắc đầu: "Đừng uống nữa, tôi đưa anh về."
Cậu đặt ly rượu lên bàn, vừa mới xoay người, Lê Hi đột nhiên từ phía sau ôm lấy cậu: "Tôi không về, cũng không cho cậu về! Tiểu Cẩn, cậu khẳng định không biết là tôi thích cậu nhiều thế nào đâu, tôi chỉ là muốn ở bên cạnh cậu một chút thôi mà!"
Thân mình Lâm Cẩn bị vặn quay lại, mặt đối mặt với Lê Hi.
Mắt thấy Lê Hi muốn đưa mặt lại gần, Lâm Cẩn nhanh tay bưng kín miệng hắn, cả giận nói: "Anh đừng có mượn rượu giả điên! Buông tay! Tôi cũng không muốn lại bị anh của anh chỉnh tới chết đâu!"
Lê Hi bẻ tay cậu ra, thở hổn hển, chắc chắn nói: "Tôi sẽ không.
Anh tôi từ nhỏ đã rất thương tôi, nếu là anh ấy biết chúng ta thật sự đang qua lại, nhất định sẽ đem cậu tặng cho tôi!"
Tặng!?
Sắc mặt Lâm Cẩn liền biến đổi, tức giận đến thiếu chút nữa đấm một quyền đi qua!
Lê Hi có thể nói ra chữ "tặng" này, đã thật sự chứng minh trong lòng hắn cũng không có sự tôn trọng dành cho cậu, không xem cậu là một con người đang sống sờ sờ, chỉ coi cậu như một món đồ có thể tuỳ tiện đưa tặng!
Lâm Cẩn cảm thấy thật buồn cười, lại vì chính mình mà bi ai, thấp giọng nói: "Lê Hi, anh buông tay."
Lê Hi không buông tay, đột nhiên dùng sức, đem Lâm Cẩn nặng nề đè ở trên bàn......
~~~~~~~~~.