Đối mặt với ánh mắt của mọi người, có trào phúng, cũng có đồng tình, khoé môi Lâm Cẩn nhếch lên một nụ cười châm chọc, hỏi lại Thịnh Diễn Chi: "Người sai chính là Giang Tinh Thần, tại sao tôi phải xin lỗi hắn?"
Trong phút chốc, đoàn phim truyền đến một trận âm thanh hít khí lạnh.
Ai cũng không nghĩ tới, Lâm Cẩn không chỉ không chịu xin lỗi, còn dám nói ra loại lời này, tương đương với việc đắc tội cả hai người Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần!
Này nếu là truyền ra ngoài, chỉ sợ fan của Giang Tinh Thần sẽ đem Lâm Cẩn xé thành mảnh nhỏ.
Thịnh Diễn Chi bị chọc tức đến trán nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút! Lại để tôi nghe thấy mấy lời như vậy, cả đời này cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện đóng phim!"
Lâm Cẩn xoay người liền đi, không vì bản thân mà giải thích lấy một chữ.
Đạo diễn bối rối: "Ai, Lâm Cẩn, cậu từ từ đã!"
Bước chân Lâm Cẩn ngừng một chút.
Đạo diễn vội vàng đi qua ngăn cậu lại, thấp giọng khuyên nhủ: "Cậu hà tất phải quật cường như vậy, nói một câu xin lỗi không phải là xong việc rồi sao.
Lâm Cẩn, cậu vẫn là còn quá trẻ."
Lâm Cẩn không nói một lời, môi mỏng hơi nhấp.
Đạo diễn tiếp tục khuyên nhủ: "Cậu phải biết rằng, có một số việc đúng sai cũng không quan trọng như vậy, quan trọng là kết quả.
Cậu diễn không tệ, sau khi bộ phim này chiếu ra, tôi dám cam đoan, cậu nhất định sẽ nổi! Nếu bây giờ cậu rời đi, chẳng phải mọi nỗ lực lúc trước đều uổng phí sao?"
Lâm Cẩn lắc đầu nói: "Không phải tôi muốn rời đi, là Thịnh Diễn Chi kêu tôi cút."
Đạo diễn cho rằng cậu đã suy nghĩ thông suốt, vội nói: "Hắn chỉ là đang nổi nóng thôi, khó tránh khỏi nói chuyện sẽ hơi khó nghe.
Nhưng người ta là nhà đầu tư, không có tiền đầu tư thì làm sao có bộ phim này.
Cậu chỉ cần nhận sai, nói một tiếng xin lỗi với Giang Tinh Thần, chuyện này liền có thể cho qua."
Lâm Cẩn lại lần nữa lắc đầu: "Tôi sẽ không xin lỗi......"
"Tôi nói cậu ta cút, ông còn ngăn lại làm gì!" Thịnh Diễn Chi ở một bên nghe được thì nén giận, trực tiếp hướng đạo diễn rống lên một câu, "Thiếu cậu ta thì bộ phim này của ông liền không quay được hay sao?"
Đạo diễn nghĩ thầm, tôi đây không phải là đang giữ lại nhân tài sao, tôi cũng là vì bộ phim này mà suy xét a.
Nếu đi tìm một người tới thay thế Lâm Cẩn, còn không biết có phù hợp và nhập vai tốt như cậu ấy hay không.
Nhưng ông không thể lấy mấy lời này đi phản bác Thịnh Diễn Chi, đành phải nói: "Đương nhiên là có thể quay, chính là nếu một lần nữa tìm một diễn viên thích hợp với nhân vật này thì.....chắc phải tốn không ít công sức."
Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Nhân phẩm so vớ kĩ thuật diễn còn quan trọng hơn, đừng có lại tìm ba cái loại người tâm bất chính như vậy!"
Lời này quả thực là giết người không dùng dao!
Lâm Cẩn gắt gao mà cắn môi, đi nhanh ra ngoài.
Rời khỏi studio, nước mắt bỗng nhiên giống như chuỗi trân châu bị cắt đứt, từ trong hốc mắt từng viên từng viên rơi xuống.
Người chung quanh đều nhìn cậu với ánh mắt hơi ngạc nhiên lại có chút khác thường, vì rất ít khi nhìn thấy một người đàn ông đã trưởng thành khóc thành như vậy, đây là đã gặp bao nhiêu chuyện thương tâm a.
Studio, Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm phương hướng nơi Lâm Cẩn rời đi, ánh mắt lại lần nữa trầm xuống, giữa mày phủ một tầng hàn ý lạnh thấu xương, thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Mọi người trong đoàn phim cũng không dám lên tiếng, ngay cả hít thở mạnh cũng không được.
Giang Tinh Thần lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho trợ lý của mình, rồi sau đó nhắm hai mắt lại, cả người giống như mất đi ý thức, dựa vào trên người Thịnh Diễn Chi.
Tiểu Chu lập tức kinh hô: "Anh Tinh Thần ngất đi rồi!"
Thịnh Diễn Chi chợt hoàn hồn, lửa giận cũng bị dập tắt hơn phân nửa, không rảnh đi bực bội Lâm Cẩn đang đối nghịch với mình, một tay đem Giang Tinh Thần bế lên đi ra ngoài xe.
Tại một bệnh viên tư nhân cao cấp ở G thành.
Thịnh Diễn Chi trước tiên đi làm thủ tục, Giang Tinh Thần vừa đến bệnh viện đã bị an bài đi làm kiểm tra, toàn bộ tầng lầu cũng bị người của Thịnh Diễn Chi phong tỏa, để phòng ngừa truyền thông cùng phóng viên trà trộn vào chụp lén.
Chỉ trong chốc lát, kết quả kiểm tra của Giang Tinh Thần đã có.
Bên trong không có xuất huyết hay nứt xương, đôi mắt cũng không có bị thương, chỉ là chỗ đuôi mắt bị thương ngoài da một chút.
Nhưng Giang Tinh Thần lại choáng váng đầu cùng nôn mửa, cho nên bị chẩn bệnh là chấn động não rất nhẹ.
"May mắn không có việc gì." Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm, một bộ mừng thay Giang Tinh Thần sống sót sau tai nạn, "Em biết mấy trò tiểu nhân khẳng định sẽ không bao giờ làm hại được anh Tinh Thần!"
"Tiểu Chu, đừng nói lung tung." Giang Tinh Thần quát trợ lý của mình, tầm mắt lại không dấu vết mà đảo qua bên Thịnh Diễn Chi, "Tiểu Cẩn hẳn là không phải cố ý làm mình bị thương đâu."
"Anh Tinh Thần, anh chính là quá thiện lương, lúc nào cũng nghĩ người ta tốt bụng vô tội, mới có thể để tiểu nhân có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Lâm Cẩn kia vừa thấy liền không an phận, mỗi ngày ở đoàn phim đều câu dẫn đạo diễn......"
Mặt Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"
Tiểu Chu bị hoảng sợ, không biết đã nói câu nào chọc giận Thịnh Diễn Chi, hoảng loạn mà hướng ánh mắt nhìn Giang Tinh Thần xin giúp đỡ.
Giang Tinh Thần ngữ khí ôn hòa nói: "Tiểu Chu, đi mua giúp anh một phần cháo trắng."
"Vâng." Tiểu Chu vội vàng lùi bước đi ra ngoài.
Thịnh Diễn Chi kéo qua một cái ghế, ngồi ở kế bên giường bệnh: "Cậu ở chỗ này an tâm tịnh dưỡng mấy ngày, đừng nghe mấy lời lung tung rối loạn, nghe nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm tình."
Giang Tinh Thần bất đắc dĩ cười cười: "Mình vừa xin nghỉ, khẳng định sẽ phải liên lụy đến tiến độ quay của đoàn phim.
Diễn Chi, cậu chính là người đầu tư bộ phim này, tiến độ chậm một ngày, liền phải tiêu thêm một ngày tiền."
Thịnh Diễn Chi ôn nhu nói: "Đừng nói một ngày, cho dù là một tháng thì mình cũng không ngại.
Cậu trước tiên dưỡng thân thể cho tốt, những chuyện khác không cần lo lắng, mình sẽ cho người xử lý giúp cậu."
Ý cười trên khoé môi Giang Tinh Thần càng sâu, gương mặt ôn nhã động lòng người: "Cậu giúp mình nhiều như vậy, mình cũng không biết phải cảm tạ cậu thế nào mới tốt đây."
Đổi lại lúc bình thường, Giang Tinh Thần nói mấy lời như vậy, Thịnh Diễn Chi thông thường sẽ cười nói "Vậy lấy thân báo đáp đi", nhưng hiện tại hắn lại không có cái tâm tình này.
Trong lòng hắn là một cổ bực bội, trong đầu luôn hiện lên bóng dáng lúc Lâm Cẩn rời đi, kiên định lại cô đơn, giống như thực thương tâm.
Nhưng Lâm Cẩn thương tâm thì liên quan gì đến hắn, quản sống chết cậu ta làm gì.
Thịnh Diễn Chi nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng tâm trạng tóm lại vẫn là không thoải mái.
Hắn không có tâm tình cùng Giang Tinh Thần tán tỉnh, an ủi đối phương vài câu, liền đứng lên nói: "Mình ra ngoài gọi điện thoại."
Giang Tinh Thần cười gật đầu: "Ừm."
Thịnh Diễn Chi rời đi không bao lâu, trợ lý liền xách theo cháo trắng trở lại.
Giang Tinh Thần quay qua hỏi: "Đã cho tiền bịt miệng mấy người kia chưa?"
"Dạ rồi." Trên mặt Tiểu Chu lộ ra vài phần đắc ý, "Anh Tinh Thần, anh cứ yên tâm, em đã cho bọn hắn mỗi người năm vạn, bọn họ khẳng định sẽ giữ miệng."
Giang Tinh Thần lúc này mới yên lòng.
Lần này vì muốn đem Lâm Cẩn đuổi khỏi đoàn phim, hắn thực sự đã phí một phen tâm tư.
Tỷ như mua chuộc mấy người trong đoàn phim kia đi hạ nhục Lâm Cẩn, ồn ào thêm dầu vào lửa để làm Thịnh Diễn Chi không tin Lâm Cẩn.
Tiểu Chu nhìn chỗ đuôi mắt bị thương của Giang Tinh Thần, đau lòng nói: "Anh Tinh Thần, lần này anh quá mạo hiểm.
Anh không sợ Lâm Cẩn sẽ thật sự đập anh chấn thương hay sao?"
Giang Tinh Thần dựa vào giường bệnh: "Muốn có được một ít thứ, dù sao cũng phải trả giá.
Cậu đi theo tôi trong cái giới này liều mạng ba năm, chẳng lẽ đạo lý này còn không hiểu?"
"Chính là......!Chính là vẫn còn có biện pháp khác ổn thoả hơn mà."
"Ổn thoả? Nếu đợi nghĩ cho ổn thỏa, vậy thì cũng đã muộn rồi.
Trong giới giải trí mỗi năm đều có một đợt sóng lớn những gương mặt tuổi trẻ tươi mới ùa vào, cho nên muốn xuống tay nhất định phải thật nhanh thật tàn nhẫn."
Đối với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình càng phải tàn nhẫn hơn, mới có thể tồn tại lâu trong giới giải trí.
Đây là ý nghĩ chân thật nhất trong lòng Giang Tinh Thần.
Đương nhiên, hắn tuy tàn nhẫn với bản thân nhưng cũng không phải dạng ngu xuẩn.
Trước ngày quay cảnh này, hắn ngầm đem nghiên mực lặng lẽ thay đổi, đổi thành một cái nghiên mực có hình dáng giống hệt nhưng trọng lượng nhẹ hơn.
Đổi nghiên mực như vậy lúc đập không đến nỗi chết người, nhiều nhất chính là bị thương một chút mà thôi.
Hắn bị Lâm Cẩn đập bị thương chỗ đuôi mắt, nhưng cố ý bảo trợ lý nói là bị thương ở khoé mắt, cứ như vậy mọi người liền sẽ nghĩ có đập nhẹ thế nào thì cũng đều bị thương tới đôi mắt hắn rồi.
Đôi mắt chính là một bộ phận vô cùng trọng yếu của con người, bằng không sao có thể làm Thịnh Diễn Chi khẩn trương tới vậy, ngay lập tức phát hoả?
Nếu chỗ hắn bị thương chính là ngón chân hoặc là ngón tay, phỏng chừng mọi người sẽ cảm thấy chỉ là việc râu ria, không thể làm rầm rộ để được chú ý tới.
Trợ lý đem cháo trắng múc ra chén, đem đến đưa cho Giang Tinh Thần, nói: "Anh Tinh Thần, chúng ta cuối cùng cũng đem Lâm Cẩn đuổi ra khỏi đoàn phim.
Em nghĩ về sau Thịnh tổng cũng sẽ không muốn nhìn thấy cậu ta nữa."
Giang Tinh Thần cười một tiếng, không tỏ ý kiến, chỉ cảm thấy chén cháo trắng nhạt nhẽo vô vị ăn cũng ngon.
Bên ngoài phòng bệnh, Thịnh Diễn Chi đứng ở trên hành lang, sau khi nói chuyện điện thoại xong cũng không có lập tức trở lại phòng bệnh bồi Giang Tinh Thần, mà là đứng nghịch điện thoại, bộ dáng tâm phiền ý loạn.
Trợ lí Trịnh đi theo bên người hắn mở miệng nói: "Thịnh tổng, bác sĩ nói Giang tiên sinh chỉ là não chấn động rất nhỏ, tịnh dưỡng hai ngày là tốt rồi, anh không cần quá lo lắng."
Thịnh Diễn Chi nhéo nhéo ấn đường, ngữ khí bực bội nói: "Tôi không phải lo lắng cho Tinh Thần, tôi là suy nghĩ Lâm Cẩn......"
Ý thức được chính mình nói gì đó, hắn đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Trợ lý Trịnh vội vàng cúi đầu, làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy Thịnh Diễn Chi lạnh giọng hỏi: "Lâm Cẩn có gọi điện thoại cho cậu hay không?"
Trợ lý Trịnh thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt của hắn rồi mới mở miệng nói: "Không có."
Thịnh Diễn Chi hơi chau mày, một lần nữa cúi xuống nghịch điện thoại.
Click mở nhật kí cuộc gọi, không thấy được bất cứ cuộc gọi nhỡ nào của Lâm Cẩn gọi tới, click mở hộp thư, cũng không có tin nhắn.
Chỉ trong nháy mắt, tâm trạng bực bội của Thịnh Diễn Chi liền áp xuống không được: "Cậu nói đi, thời điểm cậu ta muốn tiền lúc nào cũng giả vờ ngoan ngoãn nghe lời! Hiện tại lại đi thông đồng Lê Hi, tự cho là có Lê Hi chống lưng, cư nhiên dám chống đối lại tôi!"
Trong đầu trợ lý Trịnh xoay chuyển thần tốc, nhanh chóng phản ứng lại người trong miệng Thịnh Diễn Chi đang nói là chỉ ai, lập tức nói: "Thịnh tổng nói phải.
Hay là tôi đi nhắc nhở Lâm tiên sinh một chút?"
Cái gọi là nhắc nhở, kì thật chính là cảnh cáo, hoặc nói là uy hiếp thì càng chính xác hơn.
Uy hiếp cái gì?
Chắc là uy hiếp Lâm Cẩn đừng có không biết tự lượng sức mình, nhanh gọi điện thoại cho Thịnh tổng, chủ động xuống nước xin lỗi, bằng không đừng nghĩ có thể sống tốt.
Trợ lý Trịnh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Lâm Cẩn, Thịnh Diễn Chi lại tức giận nói: "Không được gọi! Tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu ta có thể quật cường tới khi nào, đến lúc đó đừng có lại tới cầu xin tôi!"
Trợ lý Trịnh nghĩ thầm, anh nói như vậy chứ trong lòng chỉ ước gì Lâm Cẩn nhanh tới cầu xin mình đi.
Tuy nói Thịnh Diễn Chi không cho cậu gọi điện "nhắc nhở" Lâm Cẩn, nhưng làm một cấp dưới có mắt nhìn người, trợ lý Trịnh đương nhiên sẽ không ngu đến mức cái gì cũng không làm.
Nếu ông chủ đã phát cho cậu chén cơm này, cậu tự nhiên sẽ muốn thay ông chủ giải quyết phiền não.
Sau khi Thịnh Diễn Chi quay lại phòng bệnh, trợ lí Trịnh liền lặng lẽ nhắn tin cho Lâm Cẩn: Lâm tiên sinh, cậu hiện tại nhanh chóng gọi điện cho Thịnh tổng, tùy tiện nói cái gì cũng được.
Bởi vì trọng điểm không phải là nội dung cuộc điện thoại, mà ở Lâm Cẩn chủ động tìm Thịnh Diễn Chi.
Làm một trợ lí quản lí mấy chuyện sinh hoạt cá nhân, trợ lí Trịnh cảm thấy chính mình thật là vì ông chủ mà rầu thúi ruột.
——————————
Tác giả có chuyện muốn nói
Lâm Cẩn: Cái gì? Điện thoại có cái gì sao? Tôi không nghe thấy.
Trịnh trợ lý:......Tin nhắn là dùng để xem, cậu đương nhiên là không nghe thấy.
Thịnh Diễn Chi: Hôm nay lại không nhận được bất kì cuộc gọi nào của Lâm Cẩn.
Là cả một ngày!!!!.