Lâm Cẩn há miệng thở dốc, muốn nói tôi không có.
Nhưng nghĩ đến lúc trước thời điểm bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ, cậu xác thật có đi tìm Thịnh Diễn Chi, liền đem lời muốn nói nuốt vào.
Thịnh Diễn Chi nói trắng ra như vậy, không lưu lại cho cậu một chút mặt mũi nào, hơn nữa chính là nói cho Giang Tinh Thần nghe......!Lâm Cẩn không được tự nhiên mà ôm chặt Tiểu Nặc.
"Bây giờ tôi sẽ đi nộp kết quả kiểm tra." Cậu ra vẻ bình tĩnh, không muốn để người khác nhìn ra được chính mình đang quẫn bách, "Thịnh tổng với Giang tiên sinh yên tâm, tôi nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không ăn vạ các anh!"
Thịnh Diễn Chi lại không muốn dễ dàng buông tha cậu, một hai phải trào phúng một câu: "Lời nói cũng đừng nói đến quá vẹn toàn."
Nghe được câu này, Lâm Cẩn biết có nhiều lời cũng vô ích, liền không nói gì, ôm Tiểu Nặc tới gặp bác sĩ làm kiểm tra ban đầu.
Chỉ chốc lát sau, kết quả đã có.
Nội tạng khí quan không có bị thương, chỉ là khuỷu tay, đầu gối cùng với sau lưng bị thương ngoài da một chút, xem như cũng có chút may mắn.
Bất quá bị thương ngoài da cũng không có gì tốt, lúc y tá giúp Lâm Cẩn xử lý vết thương, vừa nhấc quần áo liền thấy, tấm lưng trắng nõn bây giờ toàn những vết xanh xanh tím tím!
Có thể thấy được những fan nữ đó đá cậu dùng bao nhiêu sức lực.
Lâm Cẩn ôm Tiểu Nặc đang ngủ từ phòng lấy thuốc đi ra, nhìn thấy Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần còn chưa có rời đi, hình như đang đợi cậu.
Quả nhiên, cậu mới vừa đi ra vài bước, Giang Tinh Thần liền tiến lên nói: "Kết quả kiểm tra tôi đã xem qua rồi.
May mắn là cậu không có việc gì, bằng không đêm nay tôi sẽ áy náy đến không ngủ được mất."
Lâm Cẩn lắc lắc đầu: "Không liên quan đến Giang tiên sinh."
Nói xong cậu liền rời đi.
"Đợi đã." Giang Tinh Thần ngăn cậu lại.
"Giang tiên sinh còn có chuyện gì?" Ngữ khí Lâm Cẩn vô cùng khách khí, cũng rất xa cách.
Giang Tinh Thần lộ ra nụ cười ôn hòa: "Cậu không cần khẩn trương.
Tối nay fan của tôi làm cậu chịu không ít thương tổn, tôi là thần tượng của các em ấy, về tình về lý tôi đều phải nói với cậu một tiếng xin lỗi.
Bất quá tôi cũng hy vọng cậu có thể xem xét tuổi các em ấy còn nhỏ mà tha thứ."
Tha thứ?
Lâm Cẩn nhìn gương mặt tươi cười của Giang Tinh Thần, nhìn như vô cùng chân thành, nhưng lại làm cho cậu cảm thấy rất không thoải mái.
"Tôi sẽ không tha thứ cho những fan đó!" Lâm Cẩn ngữ khí kiên quyết mà nói, "Ngày mai tôi sẽ đến Cục Cảnh Sát, fan ở trước mặt mọi người tiến hành bạo lực tôi, hẳn là nên chịu sự trừng phạt thích đáng."
Giang Tinh Thần hơi thu liễm ý cười, liếc mắt nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, đáy mắt một mảnh u ám chợt lóe qua, nhanh đến mức làm người ta không bắt được một chút gì.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu Lâm Cẩn khởi tố truy cứu những fan đó, cảnh sát khẳng định sẽ truy vấn fan nguyên nhân xảy ra việc náo loạn đêm nay.
Nhóm fan đó, chỉ cần là người thông minh khẳng định sẽ biết là do trợ lý của hắn xúi giục, và đương nhiên người idol là hắn cũng đừng mong phủi sạch quan hệ.
Hiện giờ internet vô cùng phát triển, các minh tinh chỉ cần mắc một sai lầm nhỏ thì tất cả mọi người trong cả nước đều có thể biết được.
Trên đường hắn tới bệnh viện, bên người đại diện mới vừa đem hot search fan náo loạn trên mạng áp xuống, đồng thời xóa hết toàn bộ video.
Nếu Lâm Cẩn ngày mai đi báo án, phỏng chừng hot search vừa mới áp xuống sẽ lại lần nữa hot trở lại.
Cho nên vô luận thế nào, hắn đều không thể để Lâm Cẩn đi báo án, chuyện này chỉ có thể lén giải quyết.
Nghĩ đến đây, Giang Tinh Thần bỗng nhiên thở dài một hơi: "Tiểu Cẩn, cậu không hiểu.
Các em ấy đều vẫn là trẻ con, hành xử khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ, cậu đi báo án không phải là quá nghiêm trọng rồi hay sao.
Nếu để trường học biết chuyện này, chỉ sợ các em ấy đều phải chịu xử phạt rất nặng, sẽ ảnh hưởng đến việc học về sau cùng với cuộc sống của các em ấy."
Nghe xong lời này, Lâm Cẩn thiếu chút nữa bật cười.
Cậu không biết Giang Tinh Thần có phải cố ý đem sự việc nói đến nghiêm trọng như vậy là do thật sự lo lắng cho fan hay không, nhưng mặc kệ là vì lí do nào, đều làm Lâm Cẩn cảm thấy thực buồn cười.
Rõ ràng cậu mới là người bị hại, nhưng khi tới trong miệng Giang Tinh Thần, cậu ngược lại trở thành người đi huỷ hoại tương lai của người khác.
Giống như người khác đâm cậu một đao, cậu muốn kiện đem người này tống vào tù, một người khác lại nhảy ra khuyên nói cậu không thể làm như vậy, nếu cậu kiện sẽ hủy hoại cả cuộc đời người ta.
Lâm Cẩn nhẹ nhàng đem Tiểu Nặc đã ngủ say đặt lên ghế dài, cởi áo khoác đắp lên người bé, lúc này mới nói với Giang Tinh Thần: "Giang tiên sinh, không biết anh có từng nghe qua một câu?"
"Sao?"
"Dao không đâm lên người chính mình, vĩnh viễn cũng không bao giờ cảm thấy đau.".
Truyện Phương Tây
Gương mặt đang tươi cười của Giang Tinh Thần cứng đờ, Thịnh Diễn Chi ở bên cạng lạnh giọng cảnh cáo: "Lâm Cẩn, đừng có quá mức."
Lâm Cẩn giật mình, nhấp môi không lên tiếng.
Cậu chỉ mới nói một câu châm chọc Giang Tinh Thần, Thịnh Diễn Chi liền gấp không chờ nổi mà đứng ra che chở người trong lòng.
Mà cậu thì sao? Cậu bị fan của Giang Tinh Thần vây quanh nhục mạ, xô đẩy, đánh đập......!Lúc cậu té trên đất chỉ biết đưa hai tay ôm đầu để bảo vệ chính mình, Thịnh Diễn Chi lại lạnh nhạt mà lướt ra.
Đây là sự đối xử khác biệt giữa thế thân với chân ái sao?
"Nói chuyện, cậu bị câm rồi hả?" Thịnh Diễn Chi thực không thích Lâm Cẩn tỏ thái độ trầm mặc có lệ này, không vui mà nói một câu.
"Là những fan đó đối với tôi thật sự quá mức." Lâm Cẩn ngẩng đầu, yên lặng nhìn Thịnh Diễn Chi, "Các cô ấy đều là người trưởng thành rồi, hẳn là phải biết hành động của mình sẽ gây nên hậu quả gì.
Mặc dù cũng có vài fan còn chưa thành niên, nhưng cũng không nên lấy tấm bùa hộ mệnh là "tuổi còn nhỏ" để tùy ý thương tổn người khác!"
Cậu nói vô cùng kiên quyết, nói có sách mách có chứng, trong lúc nhất thời Thịnh Diễn Chi thế nhưng lại bị cậu thuyết phục.
Không, không thể tính là thuyết phục, Thịnh Diễn Chi nhìn sự cố chấp lại bình tĩnh ít thấy của Lâm Cẩn, cảm thấy trên người Lâm Cẩn có một chút gì đó thật hấp dẫn.
Xem ra lúc Lâm Cẩn không tỏ ra lấy lòng người khác vẫn là có vài phần thu hút.
Giang Tinh Thần lại cảm thấy Lâm Cẩn thực phiền, cân nhắc một chút rồi nói: "Tiểu Cẩn, nếu cậu nhất định phải truy cứu, vậy thì truy cứu cái người thần tượng là tôi đi.
Là tôi không quản lí tốt các em ấy, hết thảy trách nhiệm tôi sẽ gánh vác hết, tiền thuốc men, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần tôi đều có thể bồi thường.
Coi như là tôi thiếu cậu một ân tình, được không?"
Thịnh Diễn Chi khẽ nhíu mày, hắn chưa từng thấy Giang Tinh Thần ủy khuất khẩn cầu như vậy.
Không đợi Lâm Cẩn mở miệng, hắn liền nói: "Lâm Cẩn, làm người phải rộng lượng một chút.
Nếu cậu chỉ là bị thương ngoài da một chút, cũng đừng có chuyện bé xé ra to.
Cậu nắm chuyện này không bỏ, có phải muốn tiền hay không? Được, muốn nhiều hay ít tuỳ cậu mở miệng, tôi sẽ nói trợ lý Trịnh chuyển......"
"Tôi không cần tiền!" Lâm Cẩn không thể nhịn được nữa đánh gãy lời Thịnh Diễn Chi.
"Vậy cậu muốn cái gì?" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi như là đang bố thí nói.
"Tôi chỉ cần sự công bằng.
Thịnh tổng, tôi không phải là một người rộng lượng, tôi không làm được việc người khác thương tổn tôi, tôi còn phải trái lương tâm đi tha thứ."
Lâm Cẩn vừa nói vừa đi đến bế Tiểu Nặc lên, tính toán nhanh chóng về nhà, không nghĩ tới lại bị hai người trước mắt chặn lại.
Thịnh Diễn Chi đè lên vai cậu, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ: "Lâm Cẩn, mọi việc đều có giới hạn, làm đến quá mức như vậy sẽ chọc người khác phiền chán."
A, thì ra là chọc hắn phiền chán.
Lâm Cẩn bỗng nhiên cảm thấy chính mình kiên trì như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đêm nay cậu đã quá mệt mỏi rồi.
Lâm Cẩn rốt cuộc cũng nói: "Được, muốn tha thứ đúng không? Tôi tha thứ cho bọn họ và cũng sẽ không truy cứu.
Được chưa? Vậy xin hỏi bây giờ có thể để tôi đi hay không?"
Thịnh Diễn Chi nhíu mày, không biết có phải do hắn ảo giác hay không, hắn thế nhưng lại cảm thấy ngữ khí của Lâm Cẩn rất suy sút.
"Tôi có thể đi được chưa?" Lâm Cẩn lại hỏi một lần nữa.
Thịnh Diễn Chi có chút tức giận, Lâm Cẩn cứ hỏi như là hắn một hai không cho cậu ta đi vậy.
Hắn lạnh mặt buông tay ra: "Chút nữa trợ lý Trịnh sẽ chuyển tiền bồi thường cho cậu."
Lâm Cẩn ừ một tiếng, ôm Tiểu Nặc đi đến thang máy, thân ảnh gầy gò ở trên hành lang có vẻ thập phần cô đơn......
————————
Tác giả có chuyện muốn nói
Thịnh Diễn Chi *nghiến răng nghiến lợi*: Lâm Cẩn, cậu chạy cái gì hả? Trở về cho tôi!
Lâm Cẩn: Quách Đức Cương từng nói, những người chẳng phân đúng sai chỉ biết đi khuyên người khác rộng lượng, vậy thì bạn phải cách xa hắn một chút, bởi vì lỡ như sét đánh hắn sẽ liên lụy đến bạn.
~~~~~~~~~~
Ai nói anh Thần của tau diễn xuất kém.
Anh tau diễn hơi bị đỉnh á nha.