Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm hai người phía trước, cặp chân dài đi từng bước lớn, trong chốc lát liền ngăn cản đường đi của Lê Hi cùng Lâm Cẩn.
"Anh?" Lê Hi đang muốn đem Lâm Cẩn bế lên xe, lại bị Thịnh Diễn Chi ngăn lại, cậu có chút nghi hoặc.
"Để cậu ta xuống." Ánh mắt Thịnh Diễn Chi u ám, thanh âm không chút độ ấm làm người ta không dám lại gần.
Khi ánh mắt hắn lướt qua Lâm Cẩn, Lâm Cẩn có chút quẫn bách, giãy giụa xuống khỏi người Lê Hi.
Lê Hi ôm cậu vào trong xe, lúc này mới nói với Thịnh Diễn Chi: "Anh, anh vừa rồi không nhìn thấy sao, fan của người trong lòng anh muốn đem Tiểu Cẩn đánh chết."
Lâm Cẩn vừa nghe, hận không thể nhào qua che miệng Lê Hi lại.
Quá khó xử!
Lúc cậu đang bị fan của Giang Tinh Thần vây quanh, chỉ có vài giây ngắn ngủi chạm mắt Thịnh Diễn Chi, nhưng cả hai đều rất rõ ràng rốt cuộc đối phương có nhìn thấy mình hay không.
Nếu Thịnh Diễn Chi làm như không nhìn thấy cậu, cậu cũng liền làm bộ không biết, tốt nhất là không nên để người khác biết được Thịnh Diễn Chi thấy mà không giúp cậu.
Hiện tại Lê Hi nói như vậy, khó xử cũng chỉ có một mình Lâm Cẩn mà thôi.
Cũng may Thịnh Diễn Chi cũng chưa nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Cẩn nói: "Xuống xe!"
Nói xong dừng một chút, dùng khẩu khí ý vị thâm trường nói: "Đừng quên thân phận hiện tại của cậu."
Lâm Cẩn trong lòng thở dài một tiếng, biết Thịnh Diễn Chi nói đến là cái gì.
Ở một thời điểm nào đó, hay ở trước mặt một người nào đó, cậu là người yêu của Thịnh Diễn Chi.
Mà lúc chỉ có hai người, cậu là người mà Thịnh Diễn Chi phiền chán nhất.
Giống như khi cậu bị fan của Giang Tinh Thần bao vây tấn công, Thịnh Diễn Chi làm như không thấy, không đem chuyện của cậu đặt trong mắt, tùy ý để cậu bị những người đó nhục mạ ẩu đả.
Hiện tại cậu đi cùng với Lê Hi, Thịnh Diễn Chi lại nhắc nhở cậu chú ý thân phận của mình.
Xem ra khi nào nên sắm vai người yêu của Thịnh Diễn Chi, khi nào nên làm bộ là người xa lạ, cậu còn phải cẩn thận cân nhắc một phen.
Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút khổ sở.
Cậu chính là một quân cờ của Thịnh Diễn Chi, chỉ nơi nào là phải đi nơi đó.
Thịnh Diễn Chi cố ý đuổi theo ngăn cậu với Lê Hi, khẳng định là cảm thấy cậu muốn lừa gạt tiền của Lê Hi, hoặc là mượn cơ hội này leo lên Thịnh gia.
Đối mặt với ánh mắt hùng hổ doạ người của Thịnh Diễn Chi, Lâm Cẩn cũng không nói gì, yên lặng đi xuống xe.
Lê Hi nóng nảy, một tay giữ chặt cậu, không cho rời đi.
"Anh, Tiểu Cẩn bị thương, em phải đưa cậu ấy đi bệnh viện xử lý vết thương.
Hơn nữa những fan não tàn đó hết đá rồi lại đánh, cũng không biết có bị thương ở bên trong hay không......"
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi dừng ở trên cánh tay đầy những vết xước của Lâm Cẩn, nhìn đến vết thương còn đang rỉ máu, ánh mắt trầm xuống, một loại cảm giác vừa hối hận vừa bực bội lại lần nữa dâng lên.
Trong đầu thậm chí còn toát ra một loại ý nghĩ hoang đường: Nếu như hắn đem Lâm Cẩn cứu khỏi đám fan điên cuồng kia thì tốt rồi.
Đáng tiếc không có nếu như.
Loại ý nghĩ này vừa toát ra, sắc mặt Thịnh Diễn Chi liền không tốt cho lắm, không khỏi khó chịu đem Lâm Cẩn kéo đến bên người: "Người của anh, anh tự lo được!"
Lê Hi sửng sốt: "Anh......"
"Em muốn ai cũng được, nhưng Lâm Cẩn thì không được!" Thái độ Thịnh Diễn Chi rất cường thế, chặt chẽ nắm tay Lâm Cẩn, phảng phất nếu như buông lỏng Lâm Cẩn liền sẽ bị người ta cướp đi.
Lê Hi bĩu môi, không đem lời hắn nói để trong lòng, cố ý hỏi: "A.....Giang Tinh Thần đâu?"
Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng: "Lê Hi, anh thấy hôm nay em là ngứa da!"
Lê Hi vừa nghe thấy lời này liền cảm thấy cả người xương cốt đều đau, vội vàng lên xe: "Được được được, cả hai đều là của anh.
Em đi ngay đây!"
Cậu lái xe nhanh như chớp mà chạy.
Nhưng mà Lê Hi cũng không có đi xa, cậu dừng xe ở một quán bar nào đó gần studio chờ, chỉ cần nhìn thấy xe Thịnh Diễn Chi đi qua, cậu sẽ lập tức đuổi theo.
Cậu mới sẽ không từ bỏ Lâm Cẩn.
Cậu càng nhìn Lâm Cẩn càng cảm thấy thích, hồn đều bị bắt đi rồi, cảm thấy Lâm Cẩn toàn thân trên dưới mỗi một chỗ đều chính là dựa trên hình mẫu yêu thích của mình mà lớn lên.
Trong khoảng thời gian này cậu luôn cân nhắc phải làm thế nào để đem Lâm Cẩn cướp tới tay, nhưng không đơn giản chỉ là đem người bắt tới bên người, cũng không phải chỉ ngủ một giấc là xong.
Cậu muốn Lâm Cẩn cũng thích mình.
Lê Hi không đem lời cảnh cáo của Thịnh Diễn Chi để trong lòng, dù sao từ nhỏ đến lớn cậu muốn cái gì, anh ấy đều sẽ cho, huống hồ người trong lòng của anh ấy cũng không phải Lâm Cẩn.
Bất quá nếu anh ấy không cho cậu cùng Lâm Cẩn qua lại, thì phải lén lút thôi.
Lén lút thì càng kích thích!
Sau khi hạ quyết tâm, lúc ngồi đợi ở trong xe cũng cảm thấy vui vẻ.
So sánh với Lê Hi đang hưng phấn, tâm tình Thịnh Diễn Chi lại rất bực bội, hơn nữa loại bực bội này lại không thể hiểu được, vừa nhìn thấy Lâm Cẩn liền phiền lòng.
Nhưng là nếu không nhìn thấy Lâm Cẩn, hoặc là thấy Lâm Cẩn cùng người khác ở bên nhau, hắn càng phiền lòng hơn.
Lúc này tài xế ở phía trước lái xe, Thịnh Diễn Chi cùng Lâm Cẩn ngồi ở phía sau, hai người ai cũng không mở miệng.
Bỗng nhiên điện thoại của Thịnh Diễn Chi vang lên.
Thịnh Diễn Chi nhìn đến tên người gọi, lúc này mới nhớ ra mình thế nhưng lại bỏ quên Giang Tinh Thần.
"Diễn Chi, cậu không phải nói sắp tới rồi sao?" Giang Tinh Thần ở trong điện thoại hỏi hắn, ngữ khí ôn nhu mang theo một chút oán giận, như là tình nhân đang oán trách.
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi không thay đổi, nhanh chóng nói một cái cớ: "Đột nhiên gặp một chút việc gấp phải xử lý.
Tinh Thần, thực xin lỗi, tối nay chỉ sợ mình phải thất hứa rồi."
"Được rồi." Giang Tinh Thần thở dài, "Cậu phải nhớ kỹ là cậu thiếu mình một bữa cơm đó, ngày khác mình sẽ tới đòi."
Thịnh Diễn Chi nhẹ nhàng cười: "Vậy cậu nhất định phải nhớ tới tìm mình đòi nợ, đừng để đến lúc đó bản thân lại quên mất."
Lâm Cẩn nghe được Thịnh Diễn Chi từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, như là mang theo một loại từ tính cực kỳ hấp dẫn, làm cậu đều không khỏi động tâm.
Cậu không khỏi bội phục Giang Tinh Thần, thế nhưng lại có thể cùng Thịnh Diễn Chi ái muội lâu như vậy cũng đều không dao động.
Đổi lại là cậu, chỉ sợ chỉ cần Thịnh Diễn Chi đối với cậu thật lòng một chút, cậu liền luân hãm.
Sau khi Thịnh Diễn Chi nói chuyện điện thoại xong, Lâm Cẩn thấp giọng nói: "Thịnh tổng, tôi muốn xuống xe."
"Không được, đi bệnh viện."
"Tôi không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi.
Thịnh tổng, anh để tôi xuống ở đây đi.
Tôi còn phải đi đón bảo bảo, bé nhất định là chờ đến sốt ruột rồi."
Thịnh Diễn Chi nghĩ đến con của Lâm Cẩn, hơn nữa vẫn là người phụ nữ khác sinh, mày không khỏi nhíu lại, lạnh lùng nói: "Không được!"
Lâm Cẩn không thể nề hà thêm nữa, đành phải nói: "Vậy anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Điện thoại của tôi bị dẫm hỏng rồi, không gọi được."
"Phiền phức!" Thịnh Diễn Chi mở khoá, ném điện thoại cho cậu.
Lâm Cẩn cũng không dám tò mò xem điện thoại của hắn, quy củ bấm số rồi gọi.
Cậu đã mua cho Tiểu Nặc một cái điện thoại mini, có thể dùng để gọi điện thoại và gửi tin nhắn, còn có tính năng định vị, ngày thường hai cha con vẫn hay gọi điện nói chuyện.
Sau khi điện thoại được kết nối, Lâm Cẩn vừa kêu một tiếng "Bảo bảo", Tiểu Nặc liền ủy khuất hỏi: "Ba ba, ba chừng nào mới tới đón con? Con muốn về nhà."
Nghe được giọng con trai ủy khuất lại cố nén khóc nức nở, tâm Lâm Cẩn lập tức rối loạn.
Tiểu Nặc ngày thường rất ngoan ngoãn, tuy rằng có chút ngạo kiều, nhưng lại không có hay khóc.
Lâm Cẩn vừa đau lòng vừa lo lắng: "Bảo bảo, tại sao con lại khóc? Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Nặc không chịu nói, chỉ lặp lại nói: "Ba ba, ba mau tới đón con, con muốn về nhà."
"Bảo bảo, con trước tiên đừng khóc, ba ba lập tức đi đón con." Lâm Cẩn bối rối, đứng ngồi không yên, "Rất nhanh thôi, con chờ ba ba một chút, ba ba sẽ tới ngay!".