Sau khi Thịnh Diễn Chi nói xong câu trào phúng kia, khóe môi Giang Tinh Thần hơi hơi nhếch lên thành một đường cong rất nhỏ nhưng thật nhanh đã biến mất không dấu vết.
Hắn giống như quan tâm hỏi Lâm Cẩn: "Làm sao vậy? Không thích nhân vật này sao? Kì thật chúng ta lớn lên có chút giống nhau, đóng vai huynh đệ rất thích hợp.
"
Lâm Cẩn im lặng không nói.
Cậu không biết Giang Tinh Thần có thật sự nghĩ như vậy hay không, hoặc có thể là hắn cố ý tìm cho cậu một nhân vật chẳng có gì tốt đẹp kia.
Có rất nhiều người xem phim quá nhập tâm, sẽ vì nhân vật mà sinh ra thành kiến đối với diễn viên đóng nhân vật đó.
Đã từng có lão nghệ thuật gia kĩ thuật diễn rất tốt, ở trong một bộ phim đóng vai ma tôn tàn nhẫn độc ác, kết quả sau khi phim chiếu ra, vị lão nghệ thuật gia ra kia mỗi lần ra cửa đều bị người ta ném lá cải thối.
Còn có một nữ diễn viên vô cùng xinh đẹp, bởi vì diễn một vai tiểu tam mà mấy năm nay vẫn luôn bị khán giả dùng những từ như "dâm phụ", "tiện nhân", "hồ ly tinh" để nhục nhã cô.
Thẳng đến một năm trước, vị nữ diễn viên này đóng một nhân vật mỹ nữ thiện tâm, danh tiếng mới chậm rãi tốt lên, sự nghiệp cũng thăng tiến.
Bất quá Lâm Cẩn biết mình không có tư cách lựa chọn nhân vật để đóng, cậu ở trong giới giải trí diễn ba năm pháo hôi, mà nay rốt cuộc cũng có một vai quan trọng trong phim, cậu một chút cũng không chê.
Lâm Cẩn hướng Giang Tinh Thần lắc lắc đầu, do dự nói: "Tôi chỉ là lo lắng mặt tôi như vậy có thể lên hình hay không.
"
Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần đều dừng ở trên mặt cậu.
Nửa bên mặt trắng nõn tinh xảo, nửa bên mặt còn lại là vết máu vô cùng chói mắt.
Vết thương tuy không thâm, cũng không dài, nhưng vì miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại, làn da Lâm Cẩn lại trắng, thế nên vết máu nhìn có chút ghê người.
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm mặt cậu, thần sắc hơi hơi cứng lại, rồi sau đó chắc chắn nói: "Tôi nói cậu có thể diễn, là nhất định có thể diễn.
"
Có những lời này của hắn, Lâm Cẩn biết nhân vật này chắc chắn mình có thể diễn an ổn, chỉ cần đập tiền thì hắn muốn nâng ai thì nâng.
Lâm Cẩn rốt cuộc cũng lộ ra ý cười: "Được, vậy tôi đem hợp đồng về để người đại diện nhìn một chút.
"
Trước mắt, cậu chỉ là một diễn viên nhỏ trong công ty, không thể tự mình nhận kịch bản, phải được chị Chu đồng ý thì mới được diễn.
Lần đầu tiên thấy Lâm Cẩn cười vui vẻ như vậy, Thịnh Diễn Chi không khỏi nhìn cậu nhiều hơn một chút, tầm mắt dừng lại ở trên đôi môi mềm mại hồi lâu mới dời đi.
"Nếu không còn việc gì khác thì tôi liền về đây.
" Lâm Cẩn rất thức thời, không muốn quấy rầy thế giới hai người của Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Thịnh Diễn Chi thấy cậu muốn nhanh chóng rời đi thì có chút không vui: "Từ từ.
"
Chân Lâm Cẩn vừa định bước đi liền thu trở về.
Thịnh Diễn Chi nhàn nhạt nói: "Tôi còn có một nhân vật cho cậu.
"
Lâm Cẩn mặt lộ vẻ kinh ngạc, Giang Tinh Thần cũng có chút ngoài ý muốn, giống như đùa giỡn nói: "Diễn Chi, có phải cậu chê mình kỹ thuật diễn kém, tính toán muốn nâng Lâm Cẩn hay không?"
Giống như vì không muốn Giang Tinh Thần hiểu lầm, Thịnh Diễn Chi lập tức ghét bỏ nói: "Cậu ta như vậy đáng để mình nâng hay sao.
Tinh Thần, mình thật sự rất thích bộ phim võ thuật này của cậu.
"
Giang Tinh Thần hướng hắn chớp chớp mắt, trên mặt mang theo nụ cười mê người.
Hai người nhìn nhau ẩn ẩn một hơi thở ái muội, Lâm Cẩn đứng bên cạnh, có vẻ đột ngột mà dư thừa.
Cậu hơi hơi cúi đầu nhìn mũi chân của mình, giả vờ không thèm để ý, chỉ là trong lòng khó tránh sẽ có điểm khó chịu.
Chỉ chốc lát sau, cậu nghe thấy Giang Tinh Thần hỏi Thịnh Diễn Chi: "Cậu còn an bài cho Lâm Cẩn nhân vật gì?"
"Người yêu của mình.
" Thịnh Diễn Chi bình tĩnh mà nói.
Trái tim Lâm Cẩn đột nhiên run lên, trong đầu trống rỗng, thậm chí hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.
Tâm tình không chịu khống chế mà hoảng loạn.
Giang Tinh Thần thay đổi sắc mặt, miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Diễn Chi, cậu đùa cái gì vậy? Cậu thích Lâm Cẩn? Các cậu ở bên nhau lúc nào vậy?"
Giang Tinh Thần cho rằng, Thịnh Diễn Chi nói muốn Lâm Cẩn sắm vai người yêu hắn, kỳ thật chính là muốn thông báo cho toàn thiên hạ biết.
Ngắn ngủi trong nháy mắt, trong đầu Giang Tinh Thần đã hiện lên vô số cách để làm Lâm Cẩn cút khỏi giới giải trí.
Thịnh Diễn Chi vẫn ung dung nhìn hắn, trêu ghẹo nói: "Cậu gấp cái gì, mình chỉ là muốn Lâm Cẩn giả làm người yêu mà thôi.
Mình làm sao có khả năng thích cậu ta.
"
Một câu cuối cùng kia mang theo ý tứ ghét bỏ rõ ràng, bị Thịnh Diễn Chi không chút khách khí nói như vậy, Lâm Cẩn rất muốn quay đầu đi ngay lập tức, đỡ phải ở chỗ này bị nhục nhã.
Chính là!.
.
cậu không thể.
Cậu không thể trêu vào Thịnh Diễn Chi.
Lâm Cẩn không muốn bị nhìn ra chính mình đang khó chịu, trên mặt một mảnh bình tĩnh, chủ động hỏi Thịnh Diễn Chi: "Tại sao lại là tôi?"
Thịnh Diễn Chi không để ý đến cậu, giải thích với Giang Tinh Thần: "Lão gia tử nhà mình thấy được tin tức trên mạng, hiểu lầm mình tối hôm qua đi ra ngoài làm loạn, mình đành phải nói là mình đang yêu đương, là quan hệ đứng đắn.
"
Giang Tinh Thần lúc này mới thoải mái, trên mặt lộ ra một tia hối lỗi: "Thực xin lỗi, là mình liên lụy cậu.
"
Thịnh Diễn Chi cười nhìn hắn, trêu chọc nói: "Cậu vừa rồi là ghen sao?"
Giang Tinh Thần nhướng mày: "Bạn bè quan tâm nhau sao có thể nói là ghen?"
Hai người vẫn tiếp tục ve vãn qua lại.
Lâm Cẩn bị bọn họ coi như không khí, liền cúi đầu, yên lặng xem kịch bản.
Nhưng một chữ cũng không đọc vô, bên tai đều là thanh âm ái muội của Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần.
Thịnh Diễn Chi đối với Giang Tinh Thần thật sự rất tốt, điểm này Lâm Cẩn đều đặt ở trong mắt.
Toàn đội người của Giang Tinh Thần đều là Thịnh Diễn Chi tự mình chọn, lấy giá cao đào người đại diện kim bài, dùng nhân mạch của mình để Giang Tinh Thần đi tham diễn các bộ điện ảnh, thậm chí vì Giang Tinh Thần mà cho người viết kịch bản riêng.
Không chỉ Lâm Cẩn hâm mộ Giang Tinh Thần, mà trong giới giải trí những người luôn muốn nổi tiếng cũng đều hâm mộ hắn.
Lâm Cẩn đã từng ảo tưởng có một ngày Thịnh Diễn Chi cũng có thể đối tốt như vậy với mình.
Nhưng mà rất nhanh cậu đã ý thức được, từ lúc cậu bắt đầu cầm tiền của Thịnh Diễn Chi, loại ảo tưởng này liền không có khả năng thành hiện thực.
Thịnh Diễn Chi là người trọng hay khinh đều rõ ràng, nếu là người hắn thưởng thức, hắn sẽ nhìn người đó với con mắt khác, cũng đem đối phương đặt trong phạm vi của mình.
Mà đối với người hắn không thích, Thịnh Diễn Chi từ trước đến nay đều là dùng chung thái độ vô tình mà đối đãi, không chút nào che giấu sự chán ghét của mình, giống như cậu, bị hắn chán ghét.
Tới khi thu hồi suy nghĩ, Lâm Cẩn vừa lúc nghe thấy Thịnh Diễn Chi dùng mệnh lệnh nói: "Ngày mai cậu cùng tôi về nhà một chuyến.
"
"Thịnh tổng, tôi không muốn giả làm người yêu của anh.
" Lâm Cẩn cự tuyệt.
Thịnh Diễn Chi thong thả ung dung nói: "Tôi sẽ cho cậu tiền.
Hơn nữa chỉ là diễn một ngày mà thôi, không muốn giả làm người yêu, chẳng lẽ cậu muốn làm người yêu của tôi thật à?"
Lâm Cẩn lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ là cảm thấy lừa gạt trưởng bối như vậy không tốt lắm.
"
Thịnh Diễn Chi đứng lên, cười lạnh nói: "Điểm này không tới phiên cậu tới chỉ tôi! Ngày mai cậu chỉ cần cùng tôi trở về, còn những chuyện khác, cậu không có tư cách quản.
"
Thái độ Thịnh Diễn Chi quá mức cường ngạnh, Lâm Cẩn không còn cách nào, đành phải gật đầu: "Vậy tôi có cần phải chuẩn bị cái gì hay không?"
"Không cần.
" Thịnh Diễn Chi hơi hơi nâng cằm, ngữ khí khinh thường nói, "Loại người giống như cậu, cho dù có chuẩn bị thì người nhà tôi cũng sẽ không thích cậu.
".