Tiếng bước chân vang lên, Giang Tinh Thần đi vào văn phòng, trên mặt còn mang khẩu trang, mũ lưỡi trai cũng ép thấp xuống, thấy Thịnh Diễn Chi mới tháo ra.
Khuôn mặt vẫn như cũ tuấn lãng soái khí, nhưng sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, giữa mày ẩn ẩn vài phần nôn nóng: "Diễn Chi, lần này phải nhờ cậu giúp mình."
"Đừng có gấp, mình đã cho người đem hot search đó áp xuống." Ở trước mặt Giang Tinh Thần, Thịnh Diễn Chi thu liễm sự lạnh nhạt, thậm chí ôn hòa mà vỗ vỗ lưng Giang Tinh Thần.
Hai người cùng đi đến sô pha bên kia ngồi xuống.
Thư kí bưng hai ly cà phê nóng đặt lên bàn, trong không khí phiêu tán hương thơm nồng đậm, bất quá hiện tại Giang Tinh Thần không có tâm tình để ngồi nhấm nháp cà phê.
Gương mặt hắn hối lỗi nói: "Diễn Chi, lần này thực xin lỗi, làm liên lụy cậu.
Nếu không phải tối hôm qua mình uống quá nhiều rượu, cũng sẽ không làm chuyện thất lễ như vậy với cậu, cậu cũng sẽ không bị người ta nghị luận."
Thịnh Diễn Chi nhướng mày, câu môi nói: "Nếu cái này mà gọi là thất lễ, thì mình cầu còn không được."
Nếu là lúc bình thường, Giang Tinh Thần khẳng định sẽ nói cậu đừng nói giỡn, mình vẫn luôn coi cậu là bạn bè, hoặc là nói mình còn đang lo cho sự nghiệp, không còn thời gian suy xét việc khác.
Nhưng lúc này thái độ của Giang Tinh Thần lại có chút ái muội, không chỉ không có cự tuyệt, ngược lại còn cười một cái với Thịnh Diễn Chi.
"Cảm ơn cậu đã giúp mình áp mấy cái hot search kia xuống.
Chỉ là có áp hot search xuống cũng vô dụng, đã có rất nhiều người xem qua ảnh chụp, mấy cái bình luận trên mạng đối với mình rất bất lợi.
Cậu cũng biết, bộ phim điện ảnh mình diễn tuần sau sẽ chiếu, nếu chuyện này không giải quyết tốt, chỉ sợ phim của mình......."
Giang Tinh Thần càng nói càng lo lắng.
Bộ phim điện ảnh này là bộ mà hắn sẽ chuyển hình tượng, bộ phim đề cập đến quốc gia dâng tặng lễ vật phiến, yêu cầu toàn bộ diễn viên chính phải có hình tượng và thanh danh tốt, không có bất kì scandal nào.
Lúc này Giang Tinh Thần đột nhiên bị tuôn lời gièm pha về giới tính, rất nhiều cư dân mạng đã kêu gọi tẩy chay bộ phim điện ảnh này, còn chạy đến yêu cầu xóa tên Giang Tinh Thần khỏi màn ảnh.
Đến nay, phòng quan hệ công chúng của Giang Tinh Thần cũng không có ý tưởng nào tốt để đáp trả những lời gièm pha này, dựa theo người đại diện nói: Điều cần thiết bây giờ là phải đem Giang Tinh Thần từ chuyện này mà tẩy trắng đến sạch sẽ mới được!
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Giang Tinh Thần chính là tìm Thịnh Diễn Chi hỗ trợ, hắn tin tưởng Thịnh Diễn Chi sẽ không ngồi yên nhìn mình bị hủy hoại.
Quả nhiên, hắn chỉ cần tỏ vẻ lo lắng một chút, Thịnh Diễn Chi đã lập tức nói: "Cậu yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến phim điện ảnh của cậu, mình nhất định sẽ giúp cậu xử lý thật tốt."
Mây đen trên mặt Giang Tinh Thần lập tức tiêu tán, cao hứng nói: "Diễn Chi, cảm ơn cậu.
Đêm nay cậu rảnh không? Nhà mình có một trang viên sản xuất rượu nho trắng."
Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Tinh Thần mời Thịnh Diễn Chi tới nhà, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Nói là thưởng thức rượu, nhưng uống xong làm một chút việc khác cũng không phải không có khả năng.
"Được." Khóe môi Thịnh Diễn Chi cong lên, cặp mắt luôn luôn lạnh nhạt kia hiện tại đều nhiễm ý cười.
Trong phòng nghỉ, Lâm Cẩn nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, nhịn không được mở cửa, lộ ra một khe hở nho nhỏ, rồi sau đó thấy được vẻ mặt vui vẻ của Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi bề ngoài cùng khí chất đều là cực kỳ xuất sắc, khuôn mặt tuấn mỹ, mặt mày thâm thúy, lúc uống cà phê hầu kết hơi hơi chuyển động, nam tính thành thục lại mị lực chỉ thuộc về riêng hắn!
Thấy một màn như vậy, Lâm Cẩn nhịn không được đè lại trái tim, cảm giác tim đập mạnh đến trào ra khỏi lồng ngực.
Cậu thừa nhận chính mình trông mặt mà bắt hình dong, bị bề ngoài của Thịnh Diễn Chi thu hút.
Biết rõ hắn khinh thường, chán ghét mình, lại cứ đâm đầu mà thích hắn.
Bất quá thích thì thích, cậu cũng không phải là loại người quá lụy tình, cũng không muốn hèn mọn mà đi lấy lòng Thịnh Diễn Chi, bởi vì thứ cậu muốn chính là một tình yêu bình đẳng.
Bên ngoài, Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần trò chuyện trong chốc lát, lại nói về chuyện bị chụp lén.
Giang Tinh Thần khuỷu tay chống lên đầu gối, đỡ trán, đau đầu nói: "Lần này tung ảnh ra là một anti fan của mình, muốn đưa mình vào chỗ chết."
Thịnh Diễn Chi lập tức hỏi: "Cô ta làm sao biết nơi chúng ta sẽ đến mà chụp ảnh? Có phải có người báo tin cho cô ta biết nên mới tới nhà hàng đợi sẵn hay không?"
Giang Tinh Thần lắc đầu: "Mình không rõ lắm, hiện tại vẫn chưa liên hệ được với cô ta."
Thịnh Diễn Chi ánh mắt lạnh lùng, nghĩ thầm: Chắc chắn là Lâm Cẩn làm!
Giang Tinh Thần nói: "Cô ta cố ý lựa chọn lúc nửa đêm phát Weibo, người của mình bị đánh cho trở tay không kịp, không thể kịp thời xử lý.
Hiện tại đại bộ phận cư dân mạng đều thấy được bức ảnh kia, một vài fan của mình còn nói không muốn ủng hộ mình nữa."
Nói tới đây, Giang Tinh Thần lại lần nữa bối rối, nhịn không được hỏi Thịnh Diễn Chi: "Cậu tính giải quyết như thế nào?"
Hắn thật sự nghĩ không ra có biện pháp nào có thể đem mình tẩy trắng đến không còn một vết.
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi đảo qua phòng nghỉ bên kia, nghĩ đến Lâm Cẩn đang ở bên trong, trong mắt hiện lên một mạt lãnh quang: "Cậu sẽ biết nhanh thôi!"
Lâm Cẩn đối diện với ánh mắt lạnh băng Thịnh Diễn Chi qua khe cửa, bỗng nhiên rùng mình một cái, trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm không tốt!
Ước chừng qua nửa giờ, Thịnh Diễn Chi đứng lên, chuẩn bị đi lên tầng họp.
Giang Tinh Thần cũng không tiện ở lại văn phòng, liền cùng hắn đi ra ngoài.
Lâm Cẩn ở lại phòng nghỉ thêm mười phút, nghĩ Giang Tinh Thần chắc hẳn đã xuống dưới lầu, lúc này mới bước nhanh đi ra ngoài, vô cùng lo lắng mà chạy đến khách sạn.
Chị Chu bảo cậu 9 giờ đến khách sạn, hiện tại đã 10 giờ, cũng không biết chạy tới nơi còn có cơ hội thử vai hay không.
Lâm Cẩn gấp đến độ ra một thân toàn mồ hôi.
Lúc cậu tới được khách sạn, đoàn người vừa vặn từ trong thang máy đi ra, người đàn ông trung niên tóc có hơi bạc đi ở giữa kia, đúng là đạo diễn Lưu!
Lâm Cẩn trong lòng vui vẻ, bước xa nhanh tới trước mặt đạo diễn Lưu, thở hồng hộc nói: "Lưu đạo diễn, tôi là Lâm Cẩn.
Thực xin lỗi, tôi đến muộn."
Nói xong cậu hướng đạo diễn Lưu cúi đầu một cái.
Lưu đạo diễn nhíu mày không nói.
Người bên cạnh không khách khí mà nói: "Cậu chính là cái người hôm nay không tới thử vai, tên cái gì.....Lâm Cẩn đúng không? Hừ, cậu còn không có nổi tiếng mà dám phách lối như vậy, làm Lưu đạo diễn đợi cậu một giờ."
Lâm Cẩn không biết Lưu đạo diễn lại coi trọng mình như vậy, sửng sốt một lát, lại lần nữa cúi đầu: "Lưu đạo diễn, thực xin lỗi! Xin ngài cho tôi một cơ hội nữa, tôi hiện tại có thể thử vai ngay."
Ánh mắt Lưu đạo diễn dừng ở trên mặt Lâm Cẩn, nhìn chốc lát, lắc lắc đầu: "Cậu....không được."
Lâm Cẩn vội vàng nói: "Lưu đạo diễn, ngài cho tôi thử xem.
Một phút, cho tôi một phút chuẩn bị lời kịch, tôi nhất định có thể diễn!"
Lưu đạo diễn lộ ra biểu tình tiếc hận: "Lâm Cẩn, tôi không phải nói kỹ thuật diễn của cậu không được.
Ngược lại, tôi thấy cậu diễn rất có linh tính, cũng rất sạch sẽ, đáng tiếc......mặt cậu không được.
Nhân vật này của tôi yêu cầu có tướng mạo xuất sắc, hơn nữa phải trong sáng sạch sẽ."
Lâm Cẩn ngây ngẩn cả người.
Cậu sờ sờ mặt mình, khi sờ đến hai vết thương kia, động tác cứng lại, cả người giống như mất đi tinh thần, sắc mặt tái nhợt đến ảm đạm.
Khó khăn lắm mới có được một cơ hội như vậy, thế mà bởi vì hai vết thương kia mà bị vứt bỏ!
Lâm Cẩn ngơ ngẩn mà đứng giữa sảnh khách sạn, trong lòng khó chịu đến lợi hại, đoàn người của Lưu đạo diễn rời đi lúc nào cũng không biết.
Thẳng cho đến khi trong túi truyền đến tiếng chuông điện thoại, Lâm Cẩn lúc này mới hoàn hồn, thất hồn lạc phách lấy điện thoại ra.
Là một dãy số xa lạ..