Nhìn ánh mắt sắc bén của Thịnh Diễn Chi, Lâm Cẩn vẻ mặt vô tội: "Em có nói sao?"
"Có."
"Chắc là anh nghe nhầm rồi."
Thịnh Diễn Chi sao có thể để Lâm Cẩn dễ dàng lừa gạt cho qua, nắm cằm cậu, hừ lạnh nói: "Luôn miệng nói tín nhiệm anh, Giang Tinh Thần vừa xuất hiện, em liền nhận định anh sẽ chọn hắn, còn dám nói không cần anh. Tín nhiệm của em chính là như vậy?"
"Em không có không cần anh......" Lâm Cẩn tự biết mình đuối lý, không dám đối diện với Thịnh Diễn Chi, "Em xin lỗi, về sau em sẽ không như vậy nữa."
Thịnh Diễn Chi không vui nói: "Em căn bản không để ý đến anh!"
Ngữ khí còn có vài phần ủy khuất.
Lâm Cẩn vội vàng nói: "Em để ý mà."
"Nói dối!" Thịnh Diễn Chi bực bội bóp hai má Lâm Cẩn.
Miệng Lâm Cẩn hơi chu lên, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Thịnh Diễn Chi đưa môi lại gần hôn một cái, kéo người vào trong lòng: "Em nhớ kỹ, anh là người sắp cùng em trải qua một đời. Nếu em cảm thấy anh làm chuyện có lỗi với em, em đánh hay mắng anh đều được, nhưng không được một câu cũng không hỏi liền không cần anh, ít nhất em phải cho anh một cơ hội để giải thích."
Lâm Cẩn mím môi, nhỏ giọng nói: "Em sợ anh lại mềm lòng với Giang Tinh Thần."
"Nhìn anh dễ lừa gạt lắm sao?" Thịnh Diễn Chi cúi đầu nhìn người trong lòng, ngữ khí bất mãn.
Lâm Cẩn lắc đầu: "Em chỉ nghĩ, hắn là người mà anh thích 6 năm, em ở trong lòng anh có thể sẽ không bằng hắn."
Giống như lần bị bắt cóc đó, người Thịnh Diễn Chi lựa chọn chính là Giang Tinh Thần, Lâm Cẩn sợ hãi lại một lần nữa bị vứt bỏ.
So với bị vứt bỏ, không bằng trước tiên mang Tiểu Nặc rời khỏi Thịnh Diễn Chi, ít nhất còn có thể lưu lại cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng.
"Bảo bối, nhìn anh." Thịnh Diễn Chi nắm lấy bả vai Lâm Cẩn, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, biểu tình rất nghiêm túc.
Lâm Cẩn lần đầu tiên bị hắn gọi "bảo bối" thân mật như vậy, lập tức đỏ mặt, không khỏi ngồi thẳng thân mình.
Thịnh Diễn Chi căng mặt, gằn từng chữ: "Ở trong lòng anh, em là quý giá nhất, cho dù là mười Giang Tinh Thần cũng không thể so được với em. Em hiểu chứ?"
Lâm Cẩn giật mình, hốc mắt có chút chua xót, rốt cuộc cũng cong khóe môi: "Ừm!"
Trong mắt Thịnh Diễn Chi cũng lộ ra một tia ý cười, nhưng vẫn xụ mặt nói: "Lần này em hiểu lầm anh, xin lỗi thôi vẫn chưa được, cần phải trừng phạt."
Vừa dứt lời, Tiểu Nặc vừa mới nói chuyện điện thoại với Kiều Tinh Lan xong chạy tới, che ở trước mặt Lâm Cẩn: "Tại sao lại trừng phạt ba ba?"
Thịnh Diễn Chi nghiêm túc nói: "Bởi vì ba ba đã làm sai."
Tiểu Nặc quay đầu nhìn Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn ho khan một tiếng, lúng túng nói: "Ờm...... là ba ba không đúng."
Tiểu Nặc không muốn ba ba bị phạt, nhưng cô giáo đã nói làm sai thì phải bị phạt, về sau mới có thể nhớ kĩ, không mắc phải sai lầm nữa. Tiểu Nặc nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói với Thịnh Diễn Chi: "Vậy chú không cần phạt quá nặng, đánh mông ba ba là được rồi." Mỗi lần bé làm sai, ba ba sẽ đánh mông nhỏ của bé, kỳ thật một chút cũng không đau.
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi hơi tối lại, nhìn thoáng qua nửa người dưới của Lâm Cẩn, câu môi nói: "Đánh mông? Trừng phạt này không tệ nha."
"Không được!" Lâm Cẩn mặt đỏ tai hồng.
"Anh quyết định!"
Thịnh Diễn Chi đối với sự trừng phạt mà con trai nói ra phi thường vừa lòng, không cho Lâm Cẩn phản đối, Tiểu Nặc còn rất tán đồng gật gật cái đầu nhỏ.
Lâm Cẩn: "......"
Một lát sau, người phụ trách của đoàn phim tới thông báo cho Lâm Cẩn đi trang điểm.
Tiểu Nặc cũng muốn đi, Lâm Cẩn có tâm muốn để không gian lại cho hai cha con, liền không đồng ý, để Tiểu Nặc lại cho Thịnh Diễn Chi trông.
Tiểu Nặc ngửa đầu nhìn Thịnh Diễn Chi, bỗng nhiên miệng nhỏ thở dài, khuôn mặt nhỏ lộ ra một chút ghét bỏ.
Thịnh Diễn Chi: "......"
Tiểu Nặc chạy lại ghế sô pha, từ ba lô nhỏ lấy ra một quyển truyện tranh.
Thịnh Diễn Chi cùng bé đọc một lát, điện thoại không ngừng truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, click mở, là tin nhắn của Giang Tinh Thần.
Thịnh Diễn Chi nhìn lướt qua, mặt vô biểu tình ấn gọi.
"Alo, Diễn Chi." Điện thoại truyền đến thanh âm vui sướng của Giang Tinh Thần, "Cậu rốt cuộc cũng chủ động tìm mình......"
"Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là nghệ sĩ của giải trí Thịnh Thế, chuyện hủy hợp đồng tôi sẽ phân phó bộ phận pháp vụ gửi cho cậu."
"Diễn Chi, cậu......"
"Nếu cậu còn không biết điều, vọng tưởng phá hư tình cảm của tôi và Lâm Cẩn, thì cứ việc thử xem, tôi bảo đảm sẽ khiến cho cậu không kịp hối hận!" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi sắc bén lãnh khốc, không mang theo một tia độ ấm, giống như ở bên kia điện thoại chính là kẻ thù lớn nhất của hắn!
Giang Tinh Thần há miệng thở dốc, phát hiện bản thân thế nhưng một chữ cũng không nói nên lời, lòng bàn tay cùng phía sau lưng đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Hắn và Thịnh Diễn Chi hoàn toàn cắt đứt rồi, ngay cả bạn bè cũng không làm được.
********
"Đồ đệ bỏ mạng" là Tần Phong tự mình sáng tác chế tạo kịch bản cho Lâm Cẩn.
Toàn bộ đoàn đội đều rất ưu tú, cố ý muốn cho Lâm Cẩn dựa vào bộ điện ảnh này để ôm một chiếc cúp giá trị trở về.
Vì thế từ tuyên truyền poster đến trang phục đạo cụ đều thập phần nghiêm khắc, Lâm Cẩn chỉ chụp ảnh poster cùng đều chụp đến vài giờ.
Chờ sau khi tiến tổ, cậu mới phát hiện chụp ảnh poster không đáng kể chút nào, đóng phim mới là tra tấn người.
Có đôi khi một động tác, một ánh mắt, thậm chí một bóng dáng, Tần Phong đều sẽ bắt diễn viên phải quay đi quay lại mấy trăm lần.
Có diễn viên chịu không nổi loại tra tấn này, ngầm phun tào Tần Phong tâm lý biến thái, còn có diễn viên khác bị hành đến phát khóc.
Lâm Cẩn cũng bị làm cho mệt mỏi bất lực.
Loại mệt mỏi này không chỉ trên thân thể, mà còn trên tinh thần, có khi cậu không thể phân biệt được đâu là phim đâu là đời thực.
Thẳng đến cuối tháng, cậu quay xong hai phân cảnh khó nhất trong bộ phim, Tần Phong mới đại phát từ bi cho cậu nghỉ ngơi một ngày.
Thịnh Diễn Chi lập tức vừa đe dọa vừa dụ dỗ, làm Lâm Cẩn dọn đến biệt thự của hắn.
Lâm Cẩn cũng không muốn cùng hắn tách ra, vì thế mang theo Tiểu Nặc dọn qua. Còn Lâm Phi Phồn vô luận thế nào cũng không chịu dọn đến Thịnh gia, muốn ở một mình.
Lâm Cẩn lo lắng thân thể của em trai, không yên tâm để cậu một mình ở chung cư.
Lâm Phi Phồn nói: "Anh, em không muốn cả đời này cứ sống ỷ lại vào anh. Thân thể của em đã tốt lên nhiều rồi, em hy vọng anh có thể sống cho bản thân nhiều hơn."
Lâm Cẩn không lay chuyển được cậu, đành phải đáp ứng tạm thời để cậu thử sống một mình một tháng.
Nếu Lâm Phi Phồn không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, nhất định phải dọn đến Thịnh gia.
Tuy nói như thế, Thịnh Diễn Chi biết Lâm Cẩn khẳng định không yên lòng Lâm Phi Phồn, liền phân phó người đón Lâm Phi Phồn vào biệt thự ở vào hai ngày cuối tuần.
Như vậy Lâm Phi Phồn vừa có thể sống riêng một mình, vừa có thể thường xuyên gặp mặt người nhà.
Đối với sự an bài tri kỷ của Thịnh Diễn Chi, Lâm Cẩn và Lâm Phi Phồn đều cảm thấy rất vừa lòng.
Lâm Cẩn và Thịnh Diễn Chi ở chung không bao lâu, các vị trưởng bối Thịnh gia cứ liên tục thúc giục bọn họ nhanh chóng kết hôn.
Lâm Cẩn có chút khó xử.
Gần đây cậu vội vã đóng phim, Thịnh Diễn Chi cũng bởi vì lúc trước dưỡng thương, công ty rất nhiều chuyện phải xử lý, hai người cũng chưa có thời gian chuẩn bị cho hôn lễ.
Vì thế thời điểm Thịnh lão gia tử lần nữa thúc giục bọn họ kết hôn, Thịnh Diễn Chi liền nói: "Chờ Tiểu Cẩn quay phim xong, chúng con sẽ kết hôn."
"Đồ đệ bỏ mạng" ít nhất còn phải quay năm tháng, nghĩa là chuyện kết hôn nhanh nhất cũng là năm tháng sau.
Thịnh lão gia tử nói: "Vậy trước tiên đi lãnh chứng, hôn lễ để sau cũng được. Con đừng ỷ vào Tiểu Cẩn thích con, liền kéo dài không kết hôn, chuyện này nếu đặt ở thời của chúng ta, chính lưu manh lừa gạt, xứng đáng bị bắn chết!"
Thịnh Diễn Chi bất đắc dĩ: "Không phải con dối gạt ngài, hiện tại người bị lưu manh lừa gạt chính là con."
"Tiểu Cẩn không chịu kết hôn với con?"
"Em ấy muốn yêu đương trước, sau đó mới kết hôn."
Hai người chân chính ở bên nhau còn chưa đến ba tháng, suy nghĩ của Lâm Cẩn cũng rất bình thường.
Thịnh lão gia tử đành phải thôi.
Năm tháng sau, thời điểm Lâm Cẩn quay xong "Đồ đệ bỏ mạng", đột nhiên nhận được thư mời của Hiệp hội Hoa Lan.
Hiệp hội Hoa Lan là chương trình trao giải lớn có sức ảnh hưởng nhất quốc nội, mỗi năm tổ chức một lần, đã tổ chức tới lần thứ 30, lễ trao giải mỗi năm đều có thể khiến cho mọi người bàn luận vô cùng sôi nổi.
Lúc trước Lâm Cẩn không có tư cách tham gia, nhiều nhất là dựa vào phương thức mua vé dành cho khán giả vào cổ vũ để được tham dự.
Nhưng lần này không giống, năm nay bởi vì bộ phim "Cửu tiêu" tạo nên một làn sóng mới, fan Weibo trong nửa năm ngắn ngủi đã tăng đến năm ngàn vạn!
Lâm Cẩn vẫn như cũ không có gì thay đổi, sau khi nổi lên cũng không tham gia tổng nghệ, không tiếp quảng cáo, ngay cả Weibo cũng không thèm tương tác, một lòng nhào vào đoàn phim đóng phim điện ảnh.
Nhưng nhiệt độ "Cửu tiêu" kéo dài, nơi nơi đều có người thảo luận cốt truyện, không ít người cứ như vậy lọt hố Lâm Cẩn.
Bởi vậy khi bình chọn giải thưởng Hoa Lan, Lâm Cẩn được đề cử giải Nam diễn viên có nhân khí nhất.
Đương nhiên, giải thưởng này không phải nhìn vào kĩ thuật diễn, mà dựa vào nhân khí, là do đông đảo các fan bỏ phiếu để bình chọn.
Trước mắt tổng cộng có 5 nam diễn viên được đề cử, một người trong đó chính là Giang Tinh Thần.
Giang Tinh Thần bị không ít người thoát fan, nhưng vẫn còn một số lớn fan trung thành, mỗi ngày đều giúp hắn điên cuồng bỏ phiếu, bởi vậy số phiếu của hắn cũng không thấp, theo sát phía sau Lâm Cẩn.
Trước lễ trao giải một ngày, Thịnh Diễn Chi đột nhiên hỏi Lâm Cẩn: "Em có muốn giải thưởng này không?"
Lâm Cẩn gật đầu: "Nói không muốn là giả, bởi vì em vẫn chưa có bất cứ giải thưởng nào. Bất quá em càng hy vọng có một ngày có thể dựa vào thực lực của bản thân đạt được giải thưởng, như vậy mới có ý nghĩa, cho nên lần này dù có lấy được hay không, em đều không sao cả."
Thịnh Diễn Chi ôm cậu: "Nếu em muốn giải thưởng này, anh có thể lấy nó cho em."
Lâm Cẩn lắp bắp kinh hãi, trừng mắt nhìn hắn: "Còn có thể mua giải của Hiệp hội Hoa Lan?"
Thịnh Diễn Chi không cho là đúng: "Vừa rồi em đã nói, giải thưởng nhân khí mà thôi, loại giải thưởng này không nhìn kỹ thuật diễn, cho nên hiệp hội cũng lười quản, chỉ có fan mới có thể tranh đến vỡ đầu chảy máu."
Lâm Cẩn bừng tỉnh đại ngộ.
Đột nhiên có chút đồng tình những fan nghiêm túc bỏ phiếu cho mình, rất muốn phát Weibo kêu các cô không cần quá cố gắng.
Nhưng nghĩ lại, các fan đều thật lòng thành tâm bỏ nhiều phiếu như vậy, cậu làm sao có thể hắt bát nước lạnh này vào mặt các cô được.
Chuyện này cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi.
Nghĩ đến ba năm nay, Giang Tinh Thần không hề thiếu các loại giải thưởng nhân khí, Lâm Cẩn hiếu kỳ hỏi: "Giang Tinh Thần lấy được những giải thưởng đó, chắc là do anh mua đi?"
"Vài cái là do anh mua, còn lại là do fan của hắn điên cuồng bỏ phiếu mà giành được. Kỳ thật trong giới chỉ xem trọng những giải thưởng kim bài, ví dụ như giải Nam diễn viên xuất sắc nhất. Bảo bối, cho dù em có muốn giải thưởng này, anh cũng không có biện pháp lấy về cho em."
Lâm Cẩn lắc đầu, kiên định nói: "Em không cần anh giúp, em có thể tự mình lấy!"
Thịnh Diễn Chi cười cười hôn cậu một cái: "Thật sự không cần giải thưởng lần này sao? Gọi một tiếng ca ca, anh bảo đảm giải thưởng này sẽ là của em."
Lâm Cẩn mặt vô biểu tình nói: "...... Em mệt rồi, đi nghỉ đây."
Lễ trao giải của Hiệp hội Hoa Lan chính thức bắt đầu vào lúc 8 giờ, nhưng chưa tới 6 giờ đã có rất nhiều nghệ sĩ cùng các nhà đầu tư tai to mặt lớn lục tục xuất hiên.
Lâm Cẩn và Thịnh Diễn Chi đã công khai mối quan hệ, ban tổ chức liền an bài bọn họ cùng đi thảm đỏ, vị trí ngồi trong lễ trao giải cũng ở kế bên nhau.
Không biết trùng hợp hay là cố ý, Giang Tinh Thần cư nhiên ngồi ở bên cạnh Thịnh Diễn Chi.