Chương 896: Rời khỏi nhà họ Lê
“Tới là tốt rồi” Lâm Quân cười cười, nhìn thấy Hà Dĩ Phong tới, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc dồn nén mấy ngày qua nhẹ bớt đi không ít.
Hà Dĩ Phong có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhíu mày nói với Lâm Quân: “Vừa rồi tôi nghe nói mấy người muốn dọn đi sao?”
“Đúng vậy, quấy rầy chú Hàng cũng lâu rồi, nếu còn không dọn đi thì ngại lắm”
Chú Hàng? Hà Dĩ Phong nghe thấy từ này hơi khó hiểu, kết quả xét nghiệm đã có từ lâu mà Lâm Quân vẫn gọi Lê Vân Hàng là chú cứ như không biết ông chính là cha ruột của Lê Nhật Linh vậy.
Có điều nếu như ông ấy đã không phải cha Lê Nhật Linh rồi, Lâm Quân còn ở lại nước Pháp làm gì cơ chứ?
Thành phố Hà Nội vẫn còn đống việc chờ anh xử lý, Lâm Quân rời đi đã lâu khiến cho nhân viên của Tập đoàn Lâm Thị đều lo lắng, cha Lâm Quân cũng không thể không đích thân tới để xử lý công việc của công ty.
€ó điều dù sao cũng rất kỳ lạ, Lâm Quân đi lâu như vậy bác Hoàng Ánh và cha Lâm Quân cũng không hề chất vấn Hà Dĩ Phong cái gì, chỉ đơn giản hỏi anh ta là Lâm Quân đi đâu.
Mà Hà Dĩ Phong bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nói với họ rằng Lâm Quân đưa Lê Nhật Linh tới nước Pháp có chuyện phải làm, hai người họ cũng không dò hỏi thêm anh ta thêm bất kỳ điều gì nữa.
€ó lẽ là họ cảm thấy vị trí của bản thân mình trong lòng Lâm Quân không thể nào so sánh với Lê Nhật Linh đi.
Hà Dĩ Phong lắc lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ linh tinh này ra khỏi đầu, anh ta thở dài nhìn Lâm Quân và Lê Vân Hàng, võ võ bả vai Lâm Quân: “Duyên phận là thứ không phải cầu mà có được”
Lâm Quân liếc mắt nhìn Hà Dĩ Phong một cái sau đó hất tay anh ta ra: “Cậu còn ở đây nói mấy lời vô nghĩa nữa, thà răng giúp tôi thu dọn đồ đạc đi”
“Cậu chủ Lâm Quân cậu mà cũng phải tự mình thu dọn đồ đạc á?” Hà Dĩ Phong không thể tin nổi nhìn Lâm Quân, bày ra bộ mặt ghen ty.
“Nói phí lời!” Lâm Quân giật giật khóe miệng, không biết phải nói gì với Hà Dĩ Phong nữa.
Thế nhưng không thể không nói, Hà Dĩ Phong cũng khiến không khí dịu đi rất nhiều.
“Lê Nhật Linh đâu? Sao tôi không nhìn thấy cô ấy?”
“Vừa rồi chị ấy bị mấy anh bắt đi, trở về phòng lại cảm thấy mệt mỏi, giờ này chắc đã ngủ rồi” Hạ Linh cẩn thận nhìn Lâm Quân, dè dặt mở miệng.
Mà Lâm Quân cũng không nghĩ nhiều như vậy, đôi tay đang kéo hành lý của anh ngừng lại một chút sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
Lê Minh Nguyệt lại chú ý tới động tác của anh, cô ấy có chút không hiểu Lê Nhật Linh làm sao, sao không khí lại trở nên yên lặng như vậy, tuy cảm thấy rất khó hiểu nhưng Lê Minh Nguyệt cũng không tiện lên tiếng truy hỏi.
“Lê Nhật Linh ở đâu, tôi muốn đi gặp cô ấy”
Hạ Linh thử liếc nhìn Lâm Quân, Lâm Quân không nghiêng đầu nhìn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Hạ Linh đang liếc nhìn anh, anh khẽ nói: “Đưa cô ấy đi đi”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!