Chương 547: Cứu tỉnh của cô.
Lê Nhật Linh lắc đầu, cô giải thích qua với Trần Hi Tuấn: “Do tôi không chăm sóc cẩn thận cho Hạ Ly, bây giờ con bé phát sốt rồi”
Má của cô bé Hạ Ly đỏ hồng, cơ thể khó chịu.
Con bé kêu khóc không ngừng khiến trong lòng Lê Nhật Linh đau đớn, cô bỗng thấy căm ghét chính mình. Cô bởi vì cái chết của Hòa Phong mà luôn phân tâm, lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến Hòa Phong như thế mà vô tình bỏ quên Hạ Ly ở bên cạnh cô, như vậy là không công bằng với Hạ Ly.
Có một số việc, quên đi là tốt nhất, nếu như cô đã lựa chọn rời xa nơi đó thì những thứ về nó cô không nên giữ lại, kế cả ký ức.
Lê Nhật Linh ôm Hạ Ly, hôn lên trán cô bé và nói: “Mẹ xin lỗi, là do mẹ quá thiếu trách nhiệm, sau nay mẹ hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa”
Cô vội vàng mặc thêm áo cho con bé rồi chuẩn bị đưa bé đến bệnh viện Thân hình cao lớn của Trần Hi Tuấn chắn ngang cửa ra vào: “Chị đừng vội, càng gấp thì càng loạn, cứ bình tĩnh đã”
Biết là vậy nhưng cô không tài nào bình tính nổi, cảm giác an toàn là thứ khi người ta đánh mất thì rất khó để tìm lại: “Tôi không có cách nào bình tĩnh nổi, Hạ Ly vẫn còn quá bé, nếu như sốt cao quá..”
Đầu vai cô bỗng bị túm chặt lấy, Trần Hi Tuấn nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng trấn an: “Chị còn có em, nếu em đã đem chị về đây thì em nhất không bỏ mặc, cả chị và đứa trẻ”
Lồng ngực Lê Nhật Linh bỗng nghèn nghẹn: “Nhưng Hi Tuấn à.. tôi chỉ còn mình Hạ Ly thôi, tôi không thể để con bé xảy ra chuyện gì được.”
Hòa Phong qua đời khi còn nhỏ đối với cô đã là một đả kích khiến cô gần như không gượng dậy nổi, một kích chí mạng. Hạ Ly chính là tia hi vọng cuối cùng khiến cô gượng dậy, lấy hết dũng khí để bước tiếp Không cha mẹ, không gia đình, nếu giờ ngay cả Hạ Ly cô cũng đánh mất thì cô không biết, rốt cuộc mình tồn tại vì lý do gì đây.
Hạ Ly bị thiếu tháng nên cơ thể con bé vốn đã không được khỏe mạnh như những đứa trẻ khác.
Bây giờ lại bị sốt, cô thật sự rất sợ.
“Hãy tin em, sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là bị sốt thôi, em nhất định sẽ xử lý tốt” Trần Hi Tuấn ngăn cản Lê Nhật Linh đang rơi vào hoảng loạn, chậm rãi, kiên nhãn trấn an cô.
‘Sau anh gọi điện cho bác sĩ tư nhân của mình kêu ông ấy lập tức tới nhà.
Cậu cũng với cô chăm sóc Hạ Ly cả đêm, cậu không hề chợp mặt mà vẫn luôn ở cạnh Lê Nhật Linh.
Mãi đến tận sáng sớm ngày hôm sau cơn sốt của con bé cũng hạ xuống, Lê Nhật Linh nhìn gương mặt nhỏ bé của Hạ Ly dần trở lại bình thường và đang thiếp đi thì nỗi căng thẳng, lo lắng trong lòng mới tiêu tan bớt, nhưng cả người lại lộ ra sắc thái tiều tụy, mất tỉnh thần “Chị không sao chứ?”
Trần Hi Tuấn muốn vươn tay chạm vào gương mặt cô nhưng rốt cuộc lại sợ cô không được tự nhiên nên lại hạ tay xuống.
“Tôi không sao, Hạ Ly cũng không sao rồi”
Lê Nhật Linh gian nan ngẩng đầu, nhìn cậu, mim cười đầy cảm kích và nói: “Cảm ơn cậu Hi Tuấn, ơn này t: trả lại cho c; Trần Hi Tuấn, cậu thực sự đã giúp đỡ cô quá nhiều ghi nhớ, sau này tôi nhất định sẽ Từ khi cô chia tay cũng với người giúp việc mà Hạ Huy Thành thuê thì quãng thời gian sau đó của cô cũng chẳng hề dễ chịu như tưởng tượng.
Cô chỉ mang theo giấy tờ tùy thân cũng một +ấm thẻ ngân hàng, bên trong đó cũng còn ít tiền, số tiên cũng đủ cho cô và bé sống tạm một thời gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!