Chương 262: Là tôi không biết xấu hổ
Cô Lâm Thùy Ngọc này là thư ký vừa vào.
không lâu sau khi Lưu Ly bỏ đi, lúc đó anh còn lấy cô ta ra để chọc tức Lê Nhật Linh.
Xong rồi, hỏng chuyện rồi.
“Sao cô ta còn ở Lâm thị?” Lâm Quân tức giận hỏi.
Lê Nhật Linh cười lạnh: “Ở đây là Lâm thị, là sân nhà họ Lâm. Sắp xếp nhân viên trong Lâm thị mà anh lại hỏi tôi à?”
Lâm Quân nhớ lại một lát, chuyện của Lâm Thùy Ngọc là anh giao cho trợ lý Lưu sắp xếp: “Trợ lý Lưu, rốt cuộc chuyện này là sao đây?”
Trợ lý Lưu đứng trong đám người ở phía sau đột nhiên cứng ngắc: “Xin lỗi anh, do tôi hiểu nhầm rồi”
Lúc đầu Lâm Quân nói thẳng là chuyển Lâm Thùy Ngọc đi, cũng không ra lệnh chính xác rõ ràng là gì, trợ lý Lưu suy nghĩ mãi mới quyết định chuyển vị trí cho Lâm Thùy Ngọc.
Thật ra cũng không thể trách trợ lý Lưu được, vài năm này khi bà chủ không có ở thành phố Hà Nội thì bên cạnh tổng giám đốc Lâm cũng chưa bao giờ thiếu phụ nữ đến đến đi đi.
Huống chỉ lúc đó quan hệ giữa tổng giám đốc Lâm và bà chủ cũng không được hoà thuận, không thể so sánh với tình cảm tốt đẹp gắn bó.
keo sơn như bây giờ. Nếu như quan hệ của tổng giám đốc và bà chủ lúc đó cũng như hiện tại thì trợ lý Lưu chắc chăn sẽ đá cô ta đi xa ngay.
Như vậy thì sẽ thành câu chuyện khác, dù sao trong mắt người ngoài thì Lâm Thùy Ngọc cũng là người phụ nữ mà tổng giám đốc Lâm đã từng.
“chạm vào”, anh ta cũng không thể làm quá gắt được, nhỡ đâu có một ngày cô ta xoay mình được thì sao?
Lại thêm một thời gian lâu sau đó, anh ta cũng quên béng chuyện này, không ngờ là lại chôn xuống một quả mìn.
Đúng lúc hôm nay còn bị bà xã tổng giám đốc đạp lên kíp nổ.
Trợ lý Lưu nghiêm túc nhận sai: “Do tôi hiểu nhầm, không xử lý Lâm Thùy Ngọc sạch sẽ, xin tổng giám đốc cứ phạt.”
Trợ lý Lưu đã đi theo anh nhiều năm, làm việc.
cũng có trách nhiệm, Lâm Quân suy nghĩ lại, nói: “Trừ tiền thưởng một năm của anh”
“Cảm ơn tổng giám đốc” Trợ lý Lưu rất hài lòng, hình phạt này đã rất may mắn rồi.
Mà Lâm Thùy Ngọc thì tan nát cõi lòng, cô ta rơm rớm nước mắt, đáng thương nhìn Lâm Quân.
Tại sao lại như vậy, rõ ràng anh ấy nhớ rõ mình là ai, vì sao vẫn vô tình như thế?
Rõ ràng anh ấy từng ôm mình, từng hôn mình, lúc đó dáng vẻ dịu dàng biết bao nhiêu, tại sao bây giờ lại trở mặt vô tình như vậy? Còn nữa, cô ta cũng đâu muốn làm gì Lê Nhật Linh đâu.
Bên trong đôi mắt long lanh nước chất chứa biết bao tình ý đậm sâu, dường như cô ta có rất nhiều lời muốn nói ra, lại ngại hoàn cảnh xung quanh nên không nói thành lời.
Trợ lý Lưu lấy công chuộc tội, lập tức dẫn Lâm Thùy Ngọc đi.
Lâm Thùy Ngọc bị kéo đi rất thê thảm, lúc này mới bỏ hết sĩ diện kéo tay Lâm Quân: “Tổng giám đốc Lâm, anh thật sự không nhận ra em sao? Em là Thùy Ngọc đây, em là Lâm Thùy Ngọc đây.”
Giọng nói xen lắn tiếng khóc nức nở, nhẹ nhàng du dương làm người ta yêu thương.
Lâm Quân vừa nhớ tới chuyện ngu ngốc mình làm lúc trước vì muốn chọc tức Lê Nhật Linh, chỉ hận không thể nhanh chóng đẩy Lâm Thùy Ngọc ra xa.
Nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Thùy Ngọc cứ làm ra vẻ tình cũ khó quên sát lại gần bên cạnh anh, nếu thật sự anh đã làm gì đó với Lâm Thùy Ngọc thì anh cũng nên nhận, nhưng thật ra anh chỉ lấy Lâm Thùy Ngọc ra để chọc tức Lê Nhật Linh mà thôi, chưa từng làm cái gì cả.
“Tổng giám đốc Lâm, lúc trước anh đối xử với em dịu dàng lắm, anh không phải như thế này…”
Lâm Thùy Ngọc giống như đóa hoa trắng nhỏ bị mưa dập gió vùi, cực kỳ tội nghiệp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!