Chương 231: Cháu trai của Hạ Huy Thành
Lê Nhật Linh trở tay không kịp, bị đứa bé trai tát cho một cái.
Sao bây giờ lại có nhiều đứa bé hư như vậy chứ?
Bởi vì cha mẹ không cho nó chơi điện thoại nên nó muốn cướp của người khác ư?
Bời vì mình không đưa điện thoại cho nó, đập trúng đầu thì lại trách mình à?
Đây là kiểu lý lẽ ngang ngược gì thế?
Lê Nhật Linh là người có lòng thương xót, nhưng lòng thương cũng có giới hạn thôi.
Cô rất thích các thiên sứ nhỏ, mà cô không có trách nhiệm phải chăm sóc một đứa bé hư tự làm tự chịu.
Cô nhặt điện thoại di động lên, lau bụi bẩn bám trên đó đi.
Lúc cô xoay người chuẩn bị đi, cha mẹ đứa bé hư kia mới xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng chắn trước mặt cô.
Nhìn tuổi đứa bé, xem ra người phụ nữ này chỉ ngoài ba mươi tuổi, nhưng ăn mặc lại rất quê mùa, trông như sắp bốn mươi vậy.
Giọng người phụ nữ rất lớn, nhìn cái là biết chị ta chính là loại người thường hay ra vào chợ rau cò kè mặc cả, nếu không mặc cả được thì chửi người ta: “Cô đi đứng cái kiểu gì thế? Không biết nhìn đưỡng à, lố đụng phải trẻ con thì cô có chịu được trách nhiệm không? Cô xem thường dân quê chúng tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, dù chúng tôi không có tiền, nhưng em trai của chúng tôi lại là nhân vật lớn đấy, cô không đắc tội được đâu!”
Nếu đã nói như vậy thì chắc chắn chị ta đã thấy con trai mình đến cướp điện thoại của cô rồi.
Con trai mình thì không quản, lại làng sang chuyện khác, nói cô xem thường dân quê?
Có thể dạy ra được một đứa bé ngang ngược như.
vậy, quả nhiên cha mẹ cũng chỉ là cái dạng như thế.
Người phụ nữ cứ liên mồm nói là cô sai, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người trong nhà hàng cao cấp.
Lê Nhật Linh cảm thấy phiền phức, cầm túi bước.
đi.
Nhưng người phụ nữ kia lại giữ cô lại, nói: “Cô làm ( con trai tôi bị thương, cô không được đi!”
Lê Nhật Linh rút tay về, vẻ mặt chế giễu nhìn chị ta: “Vậy chị muốn thế nào? Đần tiền hả?”
Người phụ nữ không ngờ được cô sẽ nói như vậy, ngây người, sau đó lập tức nói: “Như thế cũng không phải không được.”
Nụ cười châm chọc của Lê Nhật Linh càng sâu: “Bên này hẳn là có camera theo dõi, chúng ta lấy băng ghi hình đến đồn công an đi, xem phải bồi thường bao.
nhiêu, tôi sẽ không quyt đâu.”
Cô có thể đối tốt với những người hiển lành đáng.
thương, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để loại người vô lại này bắt chẹt.
Người phụ nữ lớn tiếng kêu lên: “Cô làm con tôi bị thương rồi còn dọa dẫm báo cảnh sát đúng không? Có còn đạo trời không? Có còn phép vua không!”
Từ đứa bé đi đường không có mắt đã biến thành làm con chị ta bị thương rồi, Lê Nhật Linh rất muốn Cười: “Thời đại phong kiến đã sụp đồ lâu rồi, bây giờ không ai dùng phép vua nữa, mà dùng pháp luật.”
Chồng của người phụ nữ ăn mặc đẹp hơn một chút, còn ra hình người, thế nhưng ánh mắt thì chẳng.
khác gì nhau, ánh mắt của cả nhà ba người này đều xấu xa giống hệt nhau.