Chương 188. Lòng tham sự hư vinh không đáy
Lê Nhật Linh cho rằng là cô ấy đang nói đến việc thanh toán lúc nãy, nên liền kiên nhẫn mở miệng giải thích cho cô ta: “Cô bé nhân viên bán hàng lúc nãy là sinh viên nhìn có vẻ cũng xấp xỉ tuổi của em. Chắc đại học đi làm thêm để kiếm tiền. Người ta sống cũng.
không dễ dàng gì thì mình rộng lượng với người ta một chút cũng có làm sao đâu” Hơn nữa người ta cũng có làm sai cái gì đâu.
Lê Nhã Tuyết vẫn cứ khăng khăng không chịu buông tha: “Thì cũng có phải em bắt cô ta đến đây đi làm đâu. Đã là một đứa nghèo hèn rách nát rồi thì sao có thể trách được ai.”
“Nhã Tuyết, em không thể nói như thế được.”
“Thế chị nói xem em phải nói như thế nào? Vừa nãy lúc em mở thì cửa xe rõ ràng không bị khóa. Vì sao chị lại bảo anh rể khóa cửa lại? Chị không muốn nhìn thấy em ngồi ở vị trí ghế phó lái có đúng không?”
“Chị không có nói anh ấy khóa cửa xe, là anh ấy tự ấn thôi mà”
“Chị nói dối!” Cái lý do này có đứa ngu mới tin ấy.
Cô biết mình có giải thích thế nào thì cô em gái cũng không tin, Lê Nhật Linh bèn hít một hơi thật sâu, mở cửa xe rồi nói: “Thế này đi, em ngồi phía trước đi, chị ngồi phía sau”
“Em còn lâu mới thèm ngồi nữa. Em mà ngồi lên đó, thể nào anh rể cũng nghĩ là em là đứa vô duyên vô cớ gây sự”
“Thế thì em muốn như thế nào, em cứ nói đi chị đều đồng ý với em hết.”
“Cái gì mà nói là em muốn như thế nào? Rõ ràng là chị thiên vị người ngoài hơn” Trong lòng Lê Nhã Tuyết thầm nghĩ, tôi muốn thế nào ấy à, tôi muốn chị đi đi thì chị có đồng ý không? Rõ ràng là không thể làm được, lại còn bày đặt ở đây giả vờ giả vịt cái gì đó với tôi.
Trước đây không ngờ chị cô lại là loại người vừa đạo đức giả, lại vừa có lòng dạ đàn bà như thế.
Hai người phụ nữ cứ đứng ngoài xe giằng co lôi kéo. Lâm Quân nhìn ra phía bên ngoài một cái, Lê Nhật Linh không đeo găng tay cứ thế đứng ở bên ngoài cũng không sợ lạnh: “Mau lên xe đi, cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Vừa nghe anh nhắc tới từ “nhà; trong lòng Lê Nhật Linh lại mềm nhũn ra: “Nhã Tuyết, lên xe đi.”
Lê Nhã Tuyết vẫn đứng bất động, cô ta đang do dự xem có nên lên ghế phụ lái ngồi hay không.
Tính tình Lâm Quân vốn không nhiều kiên nhẫn, anh lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cô có lên xe hay không, cô không lên thì bọn tôi đi đây.”
Bọn tôi và cô.
Ranh giới được vạch ra rất rõ ràng.
Trong lòng Lê Nhã Tuyết bỗng chốc hiểu rõ. Cô ta còn nào đám tự làm mình mất mặt mà đi ngồi ở ghế phó lái nữa cơ chứ.
Vừa đúng lúc cửa xe đang được Lê Nhật Linh kéo ra, cô ta liền thuận thế chui vào phía sau.
Lúc về tới trang viên Lệ Thủy rồi, Lê Nhã Tuyết tự mình chọn một gian phòng cho khách để ở.
Cô ta để đồ xuống, tận hưởng căn phòng chỉ thuộc về mỗi mình cô ta. Một ngày đen đủi như thế cuối cùng cũng có được một chút một tí cái gì đó được thỏa lòng.
Nằm ngửa trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, sự buồn ngủ cũng ùn ùn kéo đến, cái cảm giác này thật sự là tuyệt vời đến mức không thể tả được.
Cô lôi điện thoại ra, uốn éo tạo dáng, tự chụp mấy tấm ảnh, đăng lên mạng xã hội kèm theo dòng trạng thái: “Giường nhà anh rể thật là thoải mái quá đi!”
Không tới một lúc sau, bên dưới đã có rất nhiều bình luận.
“Anh rể của cô là Lâm Quân à? Trời ạ, cô đang ở trong nhà anh rể cô à?”
“Lại chém gió rồi, ai mà chả biết quan hệ anh rể.
với nhà cô thật ra là rất không hòa thuận. Cô làm sao.
mà vào được nhà anh rể cố cơ chứ!”