Chương 1000
“Làm gì, rốt cuộc em có cho chị tá túc không?” Sự tức giận của cô khiến cho Lê Minh Nguyệt lập tức nhận ra tâm trạng của chị mình không tốt.
“Có chứ có chứ, chị Nhật Linh muốn tá túc á, đừng nói là một đêm hai đêm, chị ở lâu hơn nữa cũng không sao cả.” Lúc này Lê Nhật Linh mới hài lòng cúp điện thoại. Cô nhìn ra bên ngoài, do dự một lúc lâu rồi mới bấm số điện thoại xe riêng trong nhà mình.
“Alol” “Ồ, là bà chủ à” “Hôm nay tôi không về nhà đâu, chú nói với cha mẹ là tôi đi đến nhà Lê Minh Nguyệt có chuyện nhé.” Từ khi trở về từ Pháp, cha Lâm Tư cương quyết yêu cầu Lê Nhật Linh và Lâm Quân về nhà cũ. Thứ nhất là một mình Lê Nhật Linh cũng không thể chăm sóc nổi ba đứa trẻ, thứ hai là quan hệ của họ và Hoàng Ánh vừa mới dịu lại được một chút.
Cho nên lúc này Lê Nhật Linh từ chối cũng không tiện lắm, chỉ có thể đồng ý.
“Đúng vậy” Người quản gia gật đầu.
Lê Nhật Linh nghịch điện thoại, nhìn đám người náo nhiệt vui vẻ làm đồ tết ngoài xe. Cô đột nhiên nhớ đến Lâm Quân, bây giờ cô đã thật sự lệ thuộc vào anh. Câu nói “Một ngày không gặp như ba thu dài” này nếu như đặt vào tình cảm của cô thì thật sự rất đúng.
Nhớ lại những chuyện trải qua trước kia, tình cảm này thật sự đến không hề dễ dàng. Có lẽ cũng chính là vì như vậy cho nên mới đáng trân trọng.
“Đến đây! Nhật Linh, mặt của chị bị sao vậy?” Lê Minh Nguyệt nghe thấy tiếng chuông cửa thì chạy ra mở cửa phòng. Dáng vẻ nhếch nhác chật vật của Lê Nhật Linh lập tức đập vào mắt cô ấy, đặc biệt là lúc này vết sưng tấy trên gương mặt cô cũng rất rõ ràng khiến cho người ta đau lòng.
Nghe thấy vậy, Hà Dĩ Phong cũng đi đến và nhìn thấy cảnh này, hàng lông mày của anh ta nhíu chặt lại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Quân vừa mới đi mà em đã bị ức hiếp rồi sao? Là ai làm?” Có người dám ra tay với Lê Nhật Linh trên địa bàn thành phố Hà Nội của bọn họ, có phải người đó muốn chết rồi không? Hà Dĩ Phong không khỏi siết chặt năm đấm của mình lại.
“Tôi không sao đâu, chỉ là bị đụng vào cột điện khi đi bên ngoài thôi.” Lê Nhật Linh chột dạ khoát tay, không nhìn vào đôi mắt của hai người họ, lướt qua hai người đó đi vào trong phòng.
Bầu không khí ấm áp trong căn phòng đủ để khiến cho mặt người ta nóng lên.
Cô cởi áo khoác ra, sau đó thuận tiện ngồi trên ghế sofa mà không hề khách khí gì. Lê Minh Nguyệt mắt to mắt dẹt nhìn Hà Dĩ Phong, không hiểu Lê Nhật Linh vừa mới xảy ra chuyện gì.
“Tôi thấy dấu vết của em không giống như bị đụng, em đụng phải cái cột điện này cũng có kỹ thuật phết nhỉ? Chỉ bị thương nửa gương mặt, em tưởng tôi là con cua sao?” Thấy Lê Nhật Linh không muốn nói chuyện, Lê Minh Nguyệt không nhịn được mà trêu chọc cô. Chân của cô ấy không hề để yên mà chạy thẳng xuống nhà bếp, cầm lấy một túi đá chườm lên mặt Lê Nhật Linh.
“Á… Không cần đâu, lạnh quá” Lòng tự ái của Lê Minh Nguyệt dâng trào, cộng thêm chút đau đớn khiến cho cô vô thức muốn từ chối. Nhưng cô lại bị Lê Minh Nguyệt chặn lại.
“Chị thì hiểu cái gì, làm như vậy mới có thể giảm sưng nhanh hơn một chút. Chị trốn đến chỗ em chẳng phải là sợ Hy Vũ và ông bà nội con bé phát hiện mặt chị sưng sao?” Dường như những lời nói của Lê Minh Nguyệt cũng có lý, Lê Nhật Linh mặc cho cô ấy nói đi nói lại nhiều lần nhưng trong lòng lại rất ấm áp, đôi mắt cũng hơi ẩm ướt.
“Này, chị sao vậy? Đừng khó mà” Lê Minh Nguyệt bị Lê Nhật Linh làm cho không biết phải làm sao, Hà Dĩ Phong cũng vội vàng ngồi xuống định điều tra đến cùng.
Anh ta biết được Lê Nhật Linh nói điêu, cô trông chật vật nhếch nhác như vậy thì sao có thể bị đụng vào cột được được?
Nhưng tính cách của Lê Nhật Linh không muốn nói, anh ta cũng không tiện hỏi.