Đoàn Nam Phong bước ra phòng khách, giơ tay vặn nắm cửa.
Cánh cửa mở ra.
Trước mặt anh...
Ào đến một bóng dáng mĩ lệ.
Ôm chầm lấy anh.
“Nam Phong, gặp được anh rồi. Em rất nhớ anh.”
Nói xong, bóng hồng ấy liền khiễng chân lên hôn Đoàn Nam Phong. Trước một loạt hành động nhanh như vậy, Đoàn Nam Phong chỉ có thể cố hết sức giữ hai cánh tay cô gái kéo ra nhưng cô gái vẫn dùng sức dán chặt. Hai người dằn co một lúc, miệng phát ra tiếng ư ư ám muội. Sau đó thì ngã nhào ra sofa.
Tinh Vân đứng chết trân ở cửa phòng ngủ, mắt vẫn theo dõi tình hình. Đời này của nàng sao cứ xui xẻo hết lần này đến lần khác nhìn thấy người đàn ông này thân mật với phụ nữ khác. Ngay cả khi hắn biết nàng có mặt, hắn vẫn không để tâm.
“Đến cuối cùng nàng là ai trong lòng hắn?” Quá mệt mỏi khi đi tìm câu trả lời. Hết lần này đến lần khác tình cảm này khiến nàng thấy thất vọng. Lưu Uyển Linh, cô ta đã chịu đến túm lấy người đàn ông của mình để hắn không giở trò “vụng trộm”.
“Vụng trộm sao?” Từ này thật hay. Hoàng tiểu thư của Hoàng Thiên thân phận cao thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể là người phụ nữ “vụng trộm” với đàn ông đã có vợ. Tình huống này có giống tình huống đánh ghen ở trong phim truyền hình hay không?
Hít lấy một hơi dài, nàng tằng hắng hai tiếng. Đoàn Nam Phong não nề nhìn nàng. Lưu Uyển Linh thì giật mình vì nàng ở trong phòng của Đoàn Nam Phong nên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
Tinh Vân mỉm cười xã gia, nụ cười rất sang trọng, rất quý phái. Cổ ngẩng cao nhìn đôi nam nữ đang nằm trên sofa loay hoay chỉnh sửa quần áo.
“Xin lỗi, đã phá vỡ chuyện tốt của hai người. Tôi xin phép.”
“Cô là...” Lưu Uyển Linh nhìn nàng ngờ ngợ.
Tinh Vân mỉm cười đưa tay ra bắt: “Hoàng Tinh Vân chủ tịch Hội đồng quản trị đương nhiệm của Hoàng Thiên.”
“Cô là Hoàng tiểu thư sao?”
“Phải, chính là tôi. Cô đây chắc là phu nhân của Đoàn chủ tịch. Thật là xinh đẹp động lòng người. Hôm nay tôi có chuyện muốn bàn riêng với Đoàn chủ tịch cho nên đã đến đây. Vừa rồi có chuyện cần đi vào nhà vệ sinh cho nên...” Tinh Vân nhún vai, bình thản nói.
Lưu Uyển Linh tiến lên, liếc mắt vào phòng ngủ. Giường chiếu vẫn ngăn nắp, phẳng phiu. Sau đó quay sang Tinh Vân: “Xin lỗi, tôi không biết Nam Phong có khách, cho nên...”
Tinh Vân mỉm cười: “Không sao, chuyện đã bàn xong, tôi xin rời đi trước.”
“Tinh Vân!” Đoàn Nam Phong gọi với theo. Tay anh nắm lấy cánh tay cô.
Tinh Vân đã ra đến cửa, cô quay mặt lại nhìn anh, ánh mắt kiên quyết: “Đoàn tổng tài, xin buông tay. Bà Đoàn đang ở đây, chúng ta không tiện bàn chuyện tiếp.”
Đúng lúc đó, Lưu Uyển Linh bước ra khẽ gọi: “Nam Phong, có chuyện gì sao?”
Tay cô không quên khoác lên tay Đoàn Nam Phong, người cũng tựa hẳn vào anh. Gương mặt xinh đẹp mỉm cười nhìn anh.
Đoàn Nam Phong từ từ nới lỏng tay ra. Tinh Vân liền rút tay về, nhanh chóng rảo đi.
“Hết rồi, Đoàn Nam Phong, con đường quay lại với Tinh Vân đã bị bịt lại rồi.” Đoàn Nam Phong nghĩ vậy, liền lấy tay vuốt mặt hít thở quay lại nhìn Lưu Uyển Linh.
“Tại sao cô làm vậy?”
“Em đã làm gì sai sao?” Lưu Uyển Linh ngây thơ hỏi lại.
“Đủ rồi! Không cần giả ngây thơ trước mặt tôi nữa. Cô thừa biết chúng ta không có chút quan hệ, tại sao lại đến đây? Còn nhào vào phòng tôi bày trò. Cô cũng thừa biết Tinh Vân là ai, còn làm ra vẻ như không biết. Từ lúc nào cô diễn kịch giỏi như vậy?” Đoàn Nam Phong tức giận thét lên.
Lưu Uyển Linh khó chịu cãi lại: “Cô ta cũng diễn kịch, cô ta nói đến đây bàn chuyện làm ăn. Anh tưởng em không biết hai người làm gì trong đây sao? Em đứng ngoài đợi cửa hơn hai mươi phút. Hai người có thể làm gì mà lâu như vậy? Sao anh không trách cô ta mà lại mắng em?”
“Cô biết chúng tôi làm gì ở trong này thì không nên đến đây phá chuyện tốt của chúng tôi. Cô thừa hiểu Tinh Vân có quan hệ gì với tôi mà còn cố tình xuất hiện. Tinh Vân cô ấy nói như vậy là để giữ thể diện cho ba chúng ta. Cô còn nói cô ấy giả tạo giống cô sao?”
“Nam Phong!” Lưu Uyển Linh hét lên, lại bắt đầu khóc. Tính trẻ con trong người bộc phát, liền mếu máo ôm lấy Nam Phong.
Nam Phong cố gắng bình tĩnh lấy lại hơi thở, đẩy cô ra.
Lưu Uyển Linh mếu máo nói: “Từ lúc quen em đến giờ anh chưa từng lớn tiếng với em như vậy. Anh vì cô ta nên không chịu quay lại với em phải không?”
Đoàn Nam Phong phiền chán nhìn cô, sau đó thở dài: “Lưu Uyển Linh, em đừng giở thói trẻ con ra nữa. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói với em chuyện này. Chúng ta thực sự không thể nào.”
“Nam Phong, đừng đối với em như vậy có được không. Trước đây, em cũng nói với anh chúng ta không thể nào nhưng anh vẫn khăng khăng muốn cưới em. Anh còn nói chuyện không thể anh sẽ làm cho nó thể. Anh tin một ngày em sẽ yêu anh. Tại sao, tại sao tình yêu của anh lại thay đổi nhanh như vậy?” Lưu Uyển Linh hai mắt ướt mèm, tay nắm chắt cánh tay của Đoàn Nam Phong, dựa hết người vào cánh tay anh.
“Lưu Uyển Linh! Tình yêu của tôi chỉ có một và trước nay chưa từng thay đổi. Chỉ là nó không phải dành cho em. Đêm động phòng, em đã khiến tôi thức tỉnh. Tôi đã thức trắng cả một đêm để suy nghĩ về chuyện của chúng ta. Từ lúc tôi gặp em, theo đuổi em đến cưới em làm vợ. Tôi chưa từng có cảm giác yêu. Một chút cảm giác vui vẻ mãn nguyện khi ở cạnh em cũng không có. Cái tôi muốn chỉ là cảm giác muốn có được một cô gái xinh đẹp như em bên cạnh. Uyển Linh, tôi tin là em cũng cảm nhận được điều này cho nên em đã từ chối tôi nhiều lần. Thực ra, em không có sai. Người sai là tôi. Đoàn Nam Phong tôi trước nay chưa từng nhận sai điều gì nhưng với chuyện này tôi thực sự muốn kết thúc nó một cách nhẹ nhàng. Cho nên, em đừng miễn cưỡng tôi và bản thân em nữa được không?” Đoàn Nam Phong dùng giọng bình tĩnh nhất cố gắng giải thích cho mèo mít trước mặt hiểu. Cô ấy không nói gì, không biết có hiểu hay không.
Bất giác anh thở dài.
Không khí cứ như vậy, trầm mặc trôi qua.
Một lúc sau, Lưu Uyển Linh sau một lúc cúi đầu liền ngẩng lên nói: “Với điều kiện hiện nay của cô ấy, cô ấy sẽ không quay lại với anh đâu.”
Đoàn Nam Phong liền nói: “Đó là chuyện của hai chúng tôi. Chuyện của tôi và em là nhanh chóng kết thúc mối quan hệ sai lầm này.”
“Nam Phong, nếu cô ấy không chịu quay lại với anh, chúng ta có thể nào không?” Lưu Uyển Linh lí nhí.
“Không thể nào.” Đoàn Nam Phong dứt khoát đáp.
“Tại sao? Anh còn để ý chuyện của em với anh Thiên sao?” Lưu Uyển Linh cụp mắt xuống.
Đoàn Nam Phong lắc đầu thở dài: “Không phải. Em đã lớn rồi, em muốn làm gì là chuyện của em. Tôi không có tư cách để ý hay không để ý. Càng không có tư cách bình phẩm hay dị nghị. Vấn đề nằm ở chỗ tôi chỉ để ý đến một mình cô ấy.”
“Em hiểu rồi.” Lưu Uyển Linh buồn bã kéo vali rời khỏi phòng của Đoàn Nam Phong.
Một khoảng trống vô hình để lại phía sau giữa hai người. Nếu chưa từng bắt đầu thì vốn cũng chẳng có gì là để gọi là kết thúc. Không có sự ràng buộc nào mạnh mẽ và chắc chắn như tình yêu. Không có sự ràng buộc này thì luật pháp, tôn giáo, danh tiếng, tiền bạc hay gì đi nữa cũng không sao duy trì được mối quan hệ giữa hai con người xa lạ.
Bên tai Lưu Uyển Linh và Đoàn Nam Phong như vọng lại tiếng thề trước Chúa hôm hôn lễ. Nhưng trên quãng đường mang tên cuộc đời này, mối quan hệ của họ chỉ có thể dừng lại ở đây. Mỗi người giờ đây theo đuổi một con đường và cách thức khác nhau để tiếp nhận cuộc sống. Chỉ là thái độ tiếp nhận của mỗi người một khác.