Ông Minh liền nói: “Ba mẹ sẽ ở nhà với con đến ngày hai mươi bốn thôi. Sáng ngày hai mươi lăm ba mẹ sẽ đi Chicago ôn lại kỷ niệm. Cho nên từ ngày hai mươi lăm đến năm mới con phải ở nhà trông nhà bởi vì nhân viên họ cũng sẽ nghỉ để về bên gia đình. Bao gồm tài xế và quản gia.”
Bà Minh thấy Tinh Vân tròn mắt nhìn thì bà liền nói: “Nhà chúng ta không có lệ này nhưng nhà ba con thì như vậy. Mẹ cũng nói là năm sau con đi lấy chồng cho nên Giáng Sinh này muốn ở bên cạnh con. Nhưng ba con nói con đã chia tay Nam Phong rồi thì năm sau chưa chắc tống con ra khỏi cửa được cho nên... ba mẹ ưu tiên đi về căn nhà cũ để ôn lại kỷ niệm.”
“Ôn lại kỷ niệm sao?” Tinh Vân khó hiểu hỏi. Nàng đang ăn nhưng nghe ba mẹ nói xong cũng hết muốn ăn nữa. Biệt thự nhà họ Cao rộng đến vài mẫu đất, có đến mấy ngàn phòng kêu nàng ở nhà một mình là cái lý gì? Đúng là không đâu nguy hiểm như nhà mà.” Tinh Vân lại nghĩ nghĩ: “Mà ba mẹ mình có kỷ niệm gì để ôn lại nhỉ?”. Máu tò mò trong cô liền nổi lên: “Ba à, ngày xưa hai người yêu nhau như thế nào mà hai người muốn ôn lại vậy?”
Ông Minh liền nói: “Giáng sinh của ba mươi năm trước, ba mẹ lần đầu đón Giáng Sinh với nhau. Lúc đó, ba mẹ đã hứa với nhau sau này Giáng Sinh sẽ luôn ở bên cạnh nhau.”
“Ngọt ngào vậy sao?”. Tinh Vân cảm thán.
Bà Minh liền nói: “Lúc đó ba con còn tặng mẹ một sợi dây chuyền.”
Tinh Vân liền nói: “Có phải sợi dây chuyền mở kho vàng nhà mình mà bà nội nói không?”
“Chính là nó!”. Hai người đồng thanh đáp.
Tinh Vân hai mắt sáng rỡ nói: “Ba à, vậy ba đã mở được kho vàng ra chưa?”
Ông Minh cười nói: “Đã mở được rồi. Giá trị ngoài sức tưởng tượng của ba. Lợi nhuận mỗi năm đều được ông cố tổ của con mua vàng cất vào đó. Nhiều đời nay đều như vậy. Đến đời bà nội con thì không mở ra được cho nên không có làm điều này. Nhưng từ giờ chúng ta phải quay lại lệ cũ. Lợi nhuận mỗi năm của Cao Thị sẽ dành để mua vàng bỏ vào đó để kho vàng này ngày càng lớn hơn.”
Tinh Vân hai mắt biến thành hai thỏi vàng: “Ba à, có phải kho vàng đó là của con hay không?”
Ông Minh cười nói: “Con là con gái duy nhất của ta, nó không phải của con thì của ai?”
Tinh Vân phấn khích nói: “Ba à, có phải con sắp trở nên giàu có hay không?”
Bà Minh lườm cô, mắng yêu: “Con thừa kế Hoàng Thiên của ông ngoại còn ít lắm hay sao?”
Tinh Vân liền láu lỉnh nói: “Mẹ à, mẹ lợi hại quá. Lợi hại hơn cả Jasmine luôn.”
Ba mẹ cô nghe xong liền hỏi: “Jasmine là ai?”
Tinh Vân cười nói: “Jasmine trong truyện Aladinh và cây đèn thần đó. Mẹ của con có thể nhìn ra tương lai rực rỡ vàng khối của ba thì đúng là lợi hại hơn cả Jasmine nhìn ra tương lai của Aladinh nữa. À, còn phải nói là hơn cả cô con gái Út nhìn ra tương lai của Sọ Dừa nữa. À còn phải...”
Chưa nói hết lời bà Minh đã chặn cô lại bằng một miếng trứng chiên: “Lại bắt đầu lảm nhảm linh tinh rồi đó. Mẹ yêu ba con một cáchh trong sáng, chưa bao giờ nghĩ đến kho vàng kho bạc hay thân thế gì cả.”
Cao Hiển Minh liền nhìn bà sau đó lại tủm tỉm cười. Tinh Vân vừa nhai vừa nói: “Con biết, con biết, mẹ là người tốt không màng danh lợi. Chỉ là con thấy mẹ có “hỏa nhãn kim tinh” chọn ai không chọn lại chọn ngay đại thiếu gia nhà họ Cao. Đúng là con phục mẹ sát đất.”
Bà Minh cười nhìn sang chồng rồi lại nhìn sang Tinh Vân: “Trước nay ta nhìn người đều rất chuẩn, từ Bảo Vy đến Gia Khiêm đều là nhân tài xuất sắc. Ngoại trừ việc ta sinh ra con thì xem ra ta chưa từng đào tạo ai kém như vậy.”
Tinh Vân méo xệch mặt nhìn sang ông Minh: “Ba, mẹ chê con kìa.”
Ông Minh lại dỗ ngọt con: “Ngoan nào, đó là do con gái của ta lương thiện không tranh đua với đời thôi.”
“Phải, phải...không tranh đua với đời.” Tinh Vân gật đầu như băm hành nhìn sang mẹ.
Bà Minh lắc đầu nói: “Con đó, mềm yếu khờ khạo. Toàn để cho người khác bắt nạt thôi. Không biết khi nào mới trưởng thành nữa.”
Tinh Vân chu mỏ nũng nịu, bà Minh liền nói thêm: “Mắt nhìn người cũng không chuẩn. Nhìn đàn ông tệ như vậy.”
Nàng đang ăn liền lên tiếng: “Nam Phong cũng được mà.”
Vừa nói xong tự nhiên nàng như mắc nghẹn, tự nhiên lại nhắc đến cái tên hỗn đản đó. Bà Minh sắc xảo nhìn Cao Hiển Minh. Ông và bà đều nhìn ra được Tinh Vân trong lòng lúc nào cũng có Đoàn Nam Phong. Cao Hiển Minh nhìn con gái thương tiếc lắc đầu. Ông không mong con gái bảo bối của mình lấy phải người chồng đào hoa tai tiếng ăn chơi như vậy.
Tinh Vân chữa cháy bằng cách nói lãng qua chuyện khác: “Ba à, vì sao ba lại lấy tên là Lưu Viễn vậy?”
Ông Minh nhìn sang bà Minh cười nói: “Lưu là lưu luyến, viễn là vĩnh viễn. Vĩnh viễn thương nhớ một người.”
Tinh Vân liền kêu lên: “Thật quá lãng mạn!”. Sau đó cô lại quay sang mẹ mình: “Mẹ à, cách gì mà mẹ khiến ba yêu mẹ như vậy?”
Bà Minh liếc nhìn sang chồng rồi quay lại nói: “Thấy được thì bắt sống rồi từ từ thuần hóa.”
Tinh Vân đang uống nước liền ho sặc sụa. Cô không ngờ mẹ cô ví ba cô như thú hoang mà thuần hoá. Cô lén liếc nhìn sang ba cô, ba cô chỉ tủm tỉm cười như là tán đồng lời mẹ cô nói vậy đó. Eo ôi! Sao mà mẹ cô giỏi như vậy? Nói gì ba cô cũng nghe theo một cách vui vẻ và tự nguyện. Nghĩ lại cô và hắn. Nếu cô không bị hắn nuôi nhốt thì cũng là ức hiếp. Cô chưa từng có chút tiếng nói gì với hắn hết. Phải thay đổi mới được. Bất giác đại não của cô lại thông báo: “Chia tay rồi Tinh Vân, cô muốn thay đổi cái gì?”
Tinh Vân thở dài trả lời: “Biết rồi, dù sao cũng mới chia tay, cho tôi chút thời gian thích nghi có được không?”
-----------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal