Sau khi Dương Thiên Bình rời khỏi nhà, nàng cũng quay về biệt thự của nhà họ Hoàng ở ngoại ô Chicago. Vì còn sớm cho nên không ai phát hiện đại tiểu thư lúc gần sáng mới quay về. Đến tầm chín giờ, nàng vẫn bình thường xuống nhà ăn sáng với ba mình. Lúc này Dương Thiên Bình bước vào phòng khách đứng đợi để đưa ông đi làm. Nhưng Kim Minh vì biết tối qua anh ngủ ít cho nên đã nói hôm nay muốn đi chơi trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc. Hoàng lão gia bận trăm công nghìn việc không rảnh để ý đến cô, chỉ có chiều chuộng hết mực. Ông rút ra một tập tiền dày từ trong cập ra khoảng vài chục ngàn đô la Mĩ đưa cho cô nói: “Con thích gì thì mua mang về trường cho các bạn. Mai ba lại cho thêm.”
Kim Minh nhận lấy mỉm cười. Sau đó Dương Thiên Bình ở nhà nhận trách nhiệm đưa tiểu thư đi chơi. Khi tài xế khác đưa Hoàng lão gia rời khỏi cổng cô liền nháy mắt với anh sau đó vù lên phòng thay đồ. Một lúc sau nàng xinh đẹp chạy xuống nhà hất mặt ra hiệu cho Thiên Bình đi lấy xe. Dương Thiên Bình mệt mỏi đi ra ngoài lấy xe, không biết hôm nay đại tiểu thư sẽ bày trò gì với anh.
Anh cẩn thận mở cửa xe cho cô, cung kính cúi đầu hỏi: “Hoàng tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
“Đồi Thiên Sứ.” Kim Minh đáp gọn.
Khu vực đồi Thiên Sứ nằm cách nhà không xa, chỉ khoảng mười dặm nhưng ba cô không bao giờ lui đến đây. Chỉ đơn giản vì nơi này là nhà cũ của cô và mẹ. Cho nên sau khi mẹ cô mất, ông bán luôn khu này.
Theo sự chỉ dẫn của Hoàng tiểu thư, tài xế Dương Thiên Bình cho chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cửa một nhà nghỉ kín đáo dưới chân đồi. Hai người bước vào trong thuê một căn phòng đẹp và khoáng đãng. Dương Thiên Bình không hiểu tiểu thư của anh nói muốn đi chơi nhưng sao lại vô duyên vô cớ muốn đi thuê khách sạn làm gì.
Khi lên phòng, nàng mới nở nụ cười xinh đẹp nói: “Thiên Bình, đêm qua anh mất ngủ. Bây giờ hãy ngủ một chút đi.”
Dương Thiên Bình đứng bất động nhìn cô. Cô cứ ngỡ anh đang cảm động vì tấm chân tình của mình. Không ngờ anh lại nói: “Minh Minh, sáng giờ em bày nhiều trò như vậy chỉ là muốn anh lười biếng trốn việc hay sao?”
Hoàng Kim Minh ngẩng ra không hiểu tên ngốc này nói gì, nhưng vẫn cố giải thích: “Không phải, Thiên Bình à. Em thấy anh thiếu ngủ sợ anh lái xe không an toàn thôi.”
“Cám ơn em đã quan tâm đến anh, anh vẫn còn sức làm việc. Anh không muốn dựa vào quan hệ mà trốn việc như vậy. Anh không ngủ, anh ra ngoài đợi em.”
Hoàng Kim Minh bị tên ngốc này chọc tức chết khói bốc lên tận đầu: “Dương Thiên Bình anh đứng lại cho tôi.”
Dương Thiên Bình quay lại hỏi: “Hoàng tiểu thư cô có gì căn dặn.”
“Anh đi qua đây.” Hoàng Kim Minh lạnh lùng ra lệnh. Dương Thiên Bình ngoan ngoãn làm theo. Vừa thấy anh đến gần nàng liền đẩy anh lăn ra chiếc giường êm ái, sau đó áp môi lên hôn anh. Thỏ thẻ vào tay anh: “Em muốn anh, cái này được coi là công việc không?”
“Không!”. Dương Thiên Bình lạnh lùng đáp.
Hoàng Kim Minh ngẩng ngơ tròn mắt hỏi: “Vì sao?”
“Anh không phải trai bao.” “Khúc gỗ” dưới người nàng đáp lại.
“Vậy tối qua anh làm gì?” Hoàng Kim Minh đanh đá hỏi lại, tay đã cởi hết nút áo sơ mi của anh.
“Khúc gỗ” liền đính chính: “Lúc gần sáng làm chuyện đó với người yêu.”
Bà Minh phì cười: “Sợ anh rồi. Giờ làm tiếp đi.”
“Nhưng anh đang làm việc.”
“Ý anh là sẽ không chiều em.”
“Minh Minh, em có nguyên tắc chút đi. Đừng bất trị như vậy.” Người nào đó đan tâm đẩy nàng ra.
Thấy nàng xị mặt hắn liền thấy mình quá đáng cho nên nhẹ giọng an ủi dỗ ngọt nàng: “Ngoan,tối nay anh lại làm em có được không?”
“Không!” Người nào đó quay mặt đi nhưng tay đã dần cởi hết nút áo của mình ra tủm tỉm cười.
Dương Thiên Bình ngốc nghếch thấy vậy sợ xanh mặt nói: “Mới mấy tiếng, em lại muốn ngay sao?”
“Ừ!”.
“Nhưng đây là giờ làm mà ba em thuê anh, anh không thể dùng nó cho mục đích cá nhân.”
Hoàng Kim Minh nghe mà chậc lưỡi thầm trong lòng: “Hoàng Thiên trên dưới hơn vài trăm ngàn nhân viên trên toàn Thế Giới, ai cũng giống như tên ngốc này thì có phải bây giờ ba cô có đến mười cái Hoàng Thiên hay không?”
Một lúc cũng không thấy nàng nói gì, cứ quay lưng lại với anh. Anh liền hốt hoảng nói: “Minh Minh, đừng giận anh. Cố đợi anh hết giờ làm có được không? Nhanh lắm, chỉ mấy tiếng thôi. Em ngủ một giấc sẽ thấy thời gian qua mau. Dù sao đêm qua em cũng không có ngủ.”
Nàng vẫn như không nghe thấy, quay lưng lại với hắn. Người nào đó lo sợ liền đẩy đẩy người nàng lại. Chiếc đầm cài nút trên người bung ra lộ ra nội y chói mắt. Hoàng Kim Minh kéo đầu anh ấn vào bộ nội y sang trọng quyến rũ. Anh không kiềm chế được thè lưỡi ra hôn hít những khoảng da thịt hở ra bên ngoài của nàng. Hoàng Kim Minh thấy “khúc gỗ” bị mình thao túng thì thích chí lắm. Nàng cởi áo hắn ra, mơn trớn từng cơ bắp màu đồng rắn chắc của hắn.
Sau một lúc không kiềm chế được, hắn liền đè nàng ra giường ân ái. Cứ như vậy nàng như hoa anh túc từng bước mê hoặc hắn khiến hắn nghiện nàng không sao rời ra được.
Nhìn sang gương mặt đang say ngủ của Cao Hiển Minh, bà Minh như nhìn thấy được hình ảnh của ngày xưa khi mà ông mệt mỏi vẫn không dám đi ngủ, nguyên tắc đến mức bà phải dùng chiêu “dụ dỗ” ông mới chịu ôm bà vào lòng ngủ một giấc ngon lành. Sau này “Đồi Thiên Sứ” trở thành nơi hẹn hò bí mật của hai người cho nên nó có giá trị kỷ niệm rất lớn đối với họ.
Thời gian họ lén lút quen nhau không bị phát hiện là bởi vì hai người rất ít có thời gian gặp nhau. Dương Thiên Bình là người có chí cầu tiến lại chăm chỉ làm việc. Cho nên, anh gần như dành toàn bộ sức lực cho công việc làm thêm kiếm tiền. Trời xui đất khiến một ngày trước lúc bà quay lại trường học, Đoàn Nhất Phương hẹn bà đến một nhà hàng Pháp sang trọng bên bờ hồ Michigan ở trung tâm thành phố Chicago.
------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal