Editor: Min
Linh Lung vừa uống bát canh dì Hà nấu cho cô xong, thật ra tên người chỉ bị trầy xước chút thôi, còn vết thương trên trán mới là đáng nói. Cô nhìn cả người mình một lượt rồi nằm xuống giường lướt điện thoại và máy tính.
Trình Tư Hạo sợ cô dùng não quá độ, ngay cả thiết kế bản thảo cũng nói cô tạm dừng một thời gian. Trong suốt tuần này hoàn toàn để cô ở nhà tĩnh dưỡng, Linh Lung sợ đến lúc đó mập lên thì khỏi ra ngoài gặp người ta luôn.
Không ngờ phản ứng của Trình Tư Hạo khi nghe thấy câu này là: Bình tĩnh nhướng mày, nói
“Nếu dễ nuôi mập lên như vậy, sao kết hôn hai năm anh không hề thấy em nhiều thịt hơn chỗ nào cả.”
Linh Lung dẩu miệng, cố ý nhéo mặt mình cho anh xem: “Đâu có, em thấy mình mập lên không ít rồi.”
Trình Tư Hạo không biết nghĩ gì, tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó trên người cô, kín đáo nói một câu: “Nhưng anh không thấy khác gì.”
Linh Lung cúi đầu theo ánh mắt của anh, gương mặt lập tức ửng đỏ, quát: “Trình Tư Hạo, anh nhìn chỗ nào đó?”
Nói xong cầm gối ở bên cạnh lên, ném qua.
Sức chiến đấu không hề có lực công kích, Trình Tư Hạo nhẹ nhàng đỡ được. Nhìn giờ, Lưu Hoài đã đợi ở dưới mười mấy phút rồi, anh không đùa nữa: “Anh đi trước đây.”
Linh Lung cố ý cúi đầu không quan tâm đến anh, sau khi mở cửa thì nghe người nào đó nhẹ nhàng nói: “Nhớ anh thì gọi điện lúc nào cũng được, tối anh về đưa em ra ngoài một chút.”
“……”
Linh Lung phát hiện, từ sau màn tỏ tình cảm động của cô, người đàn ông này dần dần không hề liên quan gì đến hai chữ cao lãnh kia cả.
Trình Tư Hạo đi rồi nhớ đến cuộc điện thoại của Linh Quốc Cường lúc ở trên xe, Linh Lung thấy hơi u ám. Cô không định gọi lại, nhưng đại khái cũng đoán được mục đích của cuộc gọi này là gì, cũng không hề thấy đồng tình chút nào. Bộ dạng bây giờ của Linh Tư đều là tự làm tự chịu.
Nhắm mắt, than một tiếng, Linh Lung ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.
Bật TV lên, tin tức đang đưa tin bộ phim《 Chưa từng 》đổi người, “Được biết, hôm nay diễn viên nữ nổi tiếng Tôn Tiệp Băng đã vào ở khách sạn Giang Tân, những cảnh quay trước đây của diễn viên Linh Tư sẽ bắt đầu quay lại lần nữa vào ngày mai.”
Tiếng nói của các fan là tối cao chắc rồi, có không ít người tỏ vẻ không hiểu:
“Ban đầu đã nói Linh Tư không được rồi, cứ một hai phải chọn, tới tận bây giờ còn nói muốn đổi người hả? Vl.”
“Đổi người ở đầu ngọn sóng, ai không biết còn tưởng nhà thiết kế của T S bị thương có liên quan đến Linh Tư đó nha?”
Lúc này, fan Linh Tư nhảy ra dậm chân: “Mấy người nói bừa gì vậy? Tư Tư của bọn tôi đã đủ xui rồi, giữ miệng giữ mồm đi được không?”
Đối với những fan thiếu đòn này của Linh Tư, bình luận này đương nhiên bị mắng thảm nhất, nhưng dần dần hướng gió liền thay đổi:
“Nói vậy thì cũng hơi có lý đó, kỹ thuật diễn của Linh Tư dở ẹ từ lâu rồi, sao trước đó không đổi người mà tới bây giờ mới đổi?”
“Nếu đúng là liên quan đến Linh Tư thì mọi chuyện đã rõ rồi, L.E là nơi nào mà cô ta trêu chọc được chứ, chưa tới một giây là đã bay màu khỏi giới giải trí rồi.”
“Hèn gì tôi cứ tự hỏi, nếu chỉ là kỹ thuật diễn không tốt thì sao lại đến nông nỗi công ty muốn hủy hợp đồng với cô ta cơ chứ, giờ xem ra là tự mình tìm cái chết rồi.”
Linh Tư ở nhà lướt đến bình luận này, tức giận đóng máy tính lại, trên khuôn mặt tiều tụy hiện lên nét tàn nhẫn: “Linh Lung, nếu đã vậy thì tôi cũng chả thèm sợ nữa.”
Cong khóe môi, khôi phục dáng vẻ thanh lịch trước đây, cầm điện thoại gọi cho một dãy số: “Đừng đợi nữa, hành động được rồi.”
…………
Trình Tư Hạo họp cả ngày, nhưng người nào sáng suốt cũng nhìn ra được, tâm trạng của Trình tổng vẫn không tồi. Họp xong, anh có chút mệt mỏi đè lên huyệt thái dương, nghỉ ngơi khoảng một phút, uống vài ngụm nước ấm vào, làm thanh giọng để nghe tự nhiên hơn rồi mới gọi điện cho Linh Lung.
Linh Lung đang chìm vào mộng mị, giãy giụa cầm lấy điện thoại, khi thấy tên trên màn hình thì khóe miệng nhẹ nhàng nhướng lên: “Alo.”
Trong giọng nói ngọt mềm của cô gái có nét ngây thơ khi vừa tỉnh ngủ, lòng Trình Tư Hạo vô thức mềm nhũn: “Chưa dậy luôn à?”
Cô nhìn giờ, thấp giọng nói: “Mới ngủ có nửa tiếng thôi đó.”
Rất rõ ràng, “Vậy là anh làm phiền em rồi?”
Linh Lung đã ngồi dậy, ngu ngơ dựa vào mép giường: “Không đâu, em đặt chuông báo thức rồi, dù gì cũng phải dậy.”
Linh Lung nhớ đến câu nói của anh lúc rời đi, nghiêng đầu hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu vậy?”
Gần Thành Nam mới mở một tiệm bánh ngọt, trước đây Linh Lung có ăn qua một hai lần, là hương vị cô thích, ngọt mà không ngấy.
Thật ra mua về cũng được, nhưng nghĩ đến việc Linh Lung không ra ngoài nhiều ngày vậy rồi, sợ cô ở nhà buồn chán, Trình Tư Hạo dứt khoát để trống lịch trình buổi tối, đưa cô ra ngoài chơi.
Lúc về Linh Lung đã thay đồ xong, suy xét đến phần đầu của cô nên chỉ mặc áo sơ mi và quần jean đơn giản, ở ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác len trắng, đội thêm một chiếc mũ vành rộng.
“Tiên sinh.”
Dì Hà thấy anh về, thả trái cây trong tay ra rồi cười cười quay về phòng bếp.
Linh Lung đang ngồi trên sô pha ăn từng miếng dưa hấu, bên cạnh còn có thanh long, chuối, trái cây các kiểu con đà điểu.
Vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, Linh Lung hỏi anh: “Bọn mình ăn cơm ở nhà hở?”
Trình Tư Hạo còn mặc áo sơ mi trắng và bộ vest đen trong cuộc họp, thấy biểu cảm thắc mắc của Linh Lung, anh vừa cởi áo khoác ra, vừa giải thích: “Toàn là bụi thôi, không đến gần em được.”
Linh Lung lắc đầu không thèm để ý, cười hì hì: “Dù sao chút nữa cũng phải ra ngoài mà, trước sau gì cũng phải dính thui.”
Trình Tư Hạo cười nhẹ, nhìn trái cây trước mặt cô, đôi mày anh tuấn nhíu lại: “Ăn ít thôi.”
“Thanh long, dưa hấu, đó đều là trái cây có tính lạnh, ăn nhiều sẽ lạnh người.”
Nghĩ lời cô nói lúc nãy cũng có lý, Trình Tư Hạo không đi lên thay quần áo nữa, nhưng thấy cô ăn mặc phong phanh, vẫn lên lấy cho cô một chiếc áo khoác để phòng.
Giờ tan làm, tiệm bánh ngọt hơi nhiều người, nhìn hót hòn họt như này là biết ngay cửa hàng này được săn đón cỡ nào.
Lưu Hoài đề nghị: “Hay phu nhân và tiên sinh đi dạo ở chỗ khác trước đi, tôi ở đây xếp hàng cho.”
Hiếm khi được thấy vẻ mặt lúng túng này của Trình Tư Hạo, Linh Lung đổi ý: “Không cần đâu. Lưu Hoài, cậu ở trong xe chờ đi, bọn tôi đứng chờ ở đây là được.”
Lưu Hoài có chút khó xử nhìn sếp, sau khi nhận được ánh mắt ngầm đồng ý mới thấy may mắn, quay lại trong xe.
Hai người dù là cách ăn mặc hay khí chất bên ngoài cũng đỉnh của chóp. Trên khuôn mặt lạnh lùng xuất thần của người đàn ông có vẻ không tình nguyện, nhưng khi đối xử với cô gái bên cạnh lại đầy kiên nhẫn và sủng nịch. Cô gái đội mũ có làn da trắng nõn, dáng người nhỏ xinh, rúc vào bên người của người đàn ông, vẻ mặt thỏa mãn, nụ cười trên đôi môi anh đào chưa bao giờ phai nhạt.
Dưới mũ của cô gái lộ ra một góc băng gạc màu trắng, người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ cô trong phạm vi của mình, tay phải cầm bàn tay nhỏ của cô, đan vào nhau, nhìn hai người vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.
Chắc là người đẹp nên có đặc quyền, người xếp hàng nhiều như vậy, thế mà rất nhanh đã đến lượt của bọn họ. Nhân viên cửa hàng đón tiếp bọn họ, nhiệt tình hỏi bọn họ muốn ăn gì. Trình Tư Hạo nghiêng đầu: “Em thích ăn gì?”
Những người xung quanh rất nhanh chóng nhìn ra sự yêu thương của người đàn ông với cô gái. Linh Lung nhỏ xinh được anh bảo vệ bên người, đôi mắt sáng lấp lánh xong lại như hai vầng trăng non, chọn hai loại mua lúc trước, rồi giơ tay chỉ thêm mấy cái bánh kem nhỏ nhìn rất ngon.
“Muốn ăn tại chỗ hay đóng gói mang đi ạ?”
Nhân viên cửa hàng cầm khay, ánh mắt nhìn Linh Lung không khỏi hâm mộ và chúc phúc.
Trình Tư Hạo nhìn Lung Lung, nghe cô nói: “Mang đi.”
Lưu Hoài ở bên ngoài vốn nghĩ rằng phải đợi rất lâu, không ngờ chỉ một lúc sau đã thấy bóng dáng hai người bước ra. Trai xinh gái đẹp, nhìn rất chi đẹp mắt, đương nhiên phải bơ đi sắc mặt lạnh lùng của sếp nhà mình rồi.
Ủa đang đi cùng phu nhân luôn á, bị gì vậy chòi?
Nhìn những người qua đường cầm điện thoại chụp ảnh ở phía sau, Lưu Hoài liền hiểu.
Nhịn cười, tiến liền, khi giơ tay nhận lấy đồ trong tay sếp thì cảm giác được có ánh mắt nào đó bắn thẳng vào lưng anh, ngẩng đầu, mặt trời chân lý chói qua tim:
Đây là đồ của phu nhân, sếp cầm là chuyện đương nhiên.
Băng gạc màu trắng dưới mũ như ẩn như hiện, Trình Tư Hạo sợ cô chơi đến mệt, nhẹ nhàng nói: “Muốn về nhà nghỉ ngơi không em.”
Linh Lung nghiêng đầu, ra vẻ bất mãn bĩu môi: “Trình Tư Hạo, anh nói muốn đưa em ra ngoài đi dạo, mới được một lúc đã muốn đưa em về rồi.”
Linh Lung đã chơi xấu làm nũng nhiều ngày rồi, thế mà chiêu này lại hiệu quả với Trình Tư Hạo nhất. Lúc này nghe cô nói vậy, sao còn dám nhắc nửa câu chuyện về nhà được chứ. Anh ném đồ mới mua cho Lưu Hoài, thấp giọng nói: “Muốn đi đâu, anh đưa em đi.”
Nếu phải nói đi đâu thì đúng là Linh Lung không biết, nhưng nhìn buổi đêm ở Tương Hải, hình như thời gian như lúc này của hai người rất ít. Chớp chớp mắt, con ngươi gian xảo nhìn người bên cạnh: “Trình Tư Hạo, hai tụi mình đi bộ về đi.”
Từ nhà đến đây, lái xe cũng phải mấy nửa tiếng, đề nghị này của cô cũng khỏi cần suy nghĩ, chắc chắn là từ chối rồi. Nhưng đối với cảnh phụ thuộc vào cô của Trình Tư Hạo mà nói, chỉ do dự một hai giây rồi nói một từ “Được”.
Đi về kiểu này thật thì đương nhiên là không được rồi, chỉ việc chờ cô chơi mệt rồi, lúc đó anh nói Lưu Hoài chạy xe đến đây là được.
Vì thế, Lưu Hoài vốn nghĩ đêm nay tâm trạng của sếp rất tốt, chắc chắn sẽ cho anh tan làm sớm một chút, bây giờ vừa làm tùy tùng, vừa làm tài xế lái chiếc Volkswagen Phaeton trên phố đi bộ, lái chậm như ốc sên vậy đó.
Đi mệt rồi, Linh Lung cũng không khách khí, ngửa đầu nhìn anh: “Trình Tư Hạo, em mệt.”
Không cần phải nhiều lời, Trình Tư Hạo ôm cô vào lòng, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra nói lái xe đến đây, người trong lòng lại lắc đầu nhìn anh, cái miệng nhỏ khẽ nhếch: “Anh cõng em đi.”
Trong mắt cố nén ý cười lại, Trình Tư Hạo không nói lời nào, cam tâm tình nguyện ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng nói hiện ra sự sủng nịch: “Lên nào.”
(*) Volkswagen Phaeton: giá bán ra trên 3 tỷ hoi à =))))) nhưng xe này không được bày bán nữa, bây giờ giá cũng hạ nhiều rồi, nếu mua xe lại thì tầm 3000$ - 10000$.