Khi ở trên chiến trường anh dũng giết giặc là vậy mà giờ lại bị một tên nhân viên quèn cố ý gây khó dễ, thật đáng buồn biết bao.
Lúc này Giang Sách cúi xuống nhặt giấy chứng nhận quầy hàng lên rồi phải bụi đi.
"Không phải giấy chứng nhận quầy hàng do Cục giao thông làm và Cục quản lý đô thị làm đều như nhau sao? Vì sao phải làm lại lần nữa, không phải sẽ gây thêm ức chế và phiền phức cho nhân dân sao?"
Cù Tung tức giận nói: "Này anh dám chất vấn tôi sao?"
"Không phải chất vấn chỉ là tò mò thôi. Vì sao lại không có giấy phép, quầy dựng ở đây ảnh hưởng người đi đường lại còn nằm quá gần đường chính. Mà chuyện làm giấy phép rồi lại xem như không tồn tại?"
"Theo như tôi biết thì mỗi lần làm giấy chứng nhận đều phải trả một khoản tiền. Anh đang thi hành vì luật pháp hay vì chính túi tiền của anh đây?"
Cù Tung trợn tròn mắt, móc ra cây gậy giấu trong ngực áo, chỉ thẳng vào Giang Sách nói: “Đệt mày chán sống rồi phải không? Chuyện riêng của ông đây mà cũng dám quản? Mày có biết ông đây là ai không hả?"
"Anh là ai?"
"Ha ha, mày cứ thử đi hỏi xem một vòng xem, ở đây có ai mà không quen biết với Cù Tung tao?!"
Giang Sách chỉ giấy chứng nhận tạm thời trên tay áo anh ta: "Không phải anh chỉ là một nhân viên tăng cường tạm thời thôi sao? Lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy?"
Cù Tung cười lạnh một tiếng, chĩa cây gậy về phía Giang Sách, anh ta vung gậy muốn đánh lên người Giang Sách, nhưng chưa kịp đã bị Giang Sách ra tay trước một bước, anh từng chân đá một cước khiến cho anh ta nằm bẹp xuống đất.
Thấy vậy hai tên đồng bọn đi theo liền tiến lên hỗ trợ, nhưng đều bị Giang Sách cho mỗi người một cước nằm dài ra đất, cả ba người bị xử lý chỉ trong nháy mắt.
Cù Tung bụm mặt nói: "Mày dám đánh tao? Mày chết chắc rồi, chết chắc rồi!"
Anh ta rút điện thoại ra gọi cho người của Cục quản lý đô thị, kêu thêm mấy người nữa tới giúp đỡ.
Nhiếp Tranh đi lên giữ chặt cánh tay Giang Sách: "Đi mau."
Giang Sách cười: "Vì sao phải đi?"
"Cậu đánh không lại bọn họ đâu, bọn người này đã quen thói đi bắt nạt người khác rồi, phía trên có người bao che cho bọn chúng. Chúng ta là người đã tham gia quân ngũ, cho dù có tài giỏi hơn nữa thì khi gặp mặt bọn họ cũng phải cúi đầu.
Giang Sách vung tay: “Hôm nay tôi không muốn cúi đầu!"
Anh lấy điện thoại ra gửi cho Mộc Dương Nhất một tin nhắn, sau đó đem điện thoại cất vào trong túi.
Dáng vẻ hiện tại của Giang Sách cơ bản là không muốn chạy, Nhiếp Tranh lắc đầu: "Cậu hà tất gì phải làm như vậy?"
Một lát sau, xe của bên quản lý đô thị đã tới nơi.
Nhiếp Tranh nói một lần cuối cùng: "Bây giờ cậu chạy đi vẫn còn kịp đó, chờ thêm chút nữa cậu liền..."
Không chờ ông ta nói xong, Giang Sách đã tiến lên phía trước, chặn trước đầu xe của cục quản lý đô thị!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!