Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách

Giang Sách? Vậy mà lại là Giang Sách thật sao?

Người bị anh ta coi là một tên gian thương vô lương tâm không nhân tính, rồi nhục mạ hết lần này tới lần khác lại chính là Giang Sách?

Anh, hóa ra lại là người của trung tâm y tế Nhân Trị? Chưa kể, nghe giọng điệu thì có vẻ bác sĩ cực kỳ sùng bái Giang Sách, dẫu sao thì không phải ai cũng có được cái danh xưng “thần y” này.

Trịnh Bác Dương chỉ biết sững sờ một chỗ, trong lòng hỗn tạp đủ loại cảm xúc.

Có kinh ngạc, có cảm kích, có hối hận, và cũng có cả sự hổ thẹn.

Thành thực mà nói thì, để mọi chuyện đi đến nước này cũng đều do một tay anh ta tạo nên, nếu anh ta lựa chọn tin tưởng Giang Sách sớm hơn một chút, thì chắc chắn sẽ không xảy ra những việc như ngày hôm nay rồi.

Thì sẽ chẳng gây tội làm hại mẹ bệnh nặng phải vào viện nằm, và sẽ càng không có chuyện bị ông già gian tặc Thạch Khoan kia ép phải kí bất kỳ loại hợp đồng quỷ nào.

Vốn là một học sinh ưu tú của trường đại học Y Dược, thực ra anh ta vốn phải hiểu rất rõ không thể để mẹ sử dụng những loại thuốc đó, mà Giang Sách cũng đã thành tâm khuyên anh ta nên chú ý tới Thạch Khoan rất nhiều lần.

Kết quả Trịnh Bác Dương lại ngu xuẩn chọn tin tưởng Thạch Khoan một cách mù quáng, cho rằng chỉ cần nghe theo những gì Thạch Khoan nói thì mẹ chắc chắn sẽ bình phục trở lại.

Nhưng thực tế thì sao?

Mẹ anh ta cũng vì vậy mà suýt mất mạng!

Ngược lại, Giang Sách - người từ đầu đến cuối phải hứng chịu sự xem thường của anh ta, bị anh ta châm chọc, vũ nhục lại chẳng nề hà gì, nhẹ nhàng chữa khỏi bệnh cho mẹ.

Bất kể là y thuật hay y đức, Giang Sách đều giỏi và ưu tú hơn Thạch Khoan rất nhiều!

Thực ra, sau lần mọi người bị Thạch Khoan lừa gạt, hiểu lầm Giang Sách xong, đáng ra Trịnh Bác Dương phải biết cảnh giác, nhưng cũng vì anh ta quá khao khát muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ, nên mới ngu xuẩn mù quáng như vậy.

Mất bò mới lo làm chuồng, cũng may giờ vẫn chưa muộn để sửa chữa lỗi lầm.

Cúp điện thoại, Trịnh Bác Dương lau những giọt nước mắt vương trên má, anh ta trừng mắt nhìn Thạch Khoan nói với vẻ hung tợn: “Đồ lửa đảo đáng chết nhà ông, chiêu trò của ông vô dụng rồi! Giang Sách đã trị hết bệnh cho mẹ tôi, ông, ông còn có thể làm gì được nữa?”

Sắc mặt Thạch Khoan lập tức thay đổi, đương nhiên là không hề vui.

Thấy kế hoạch mình chỉ cần tiến thêm một bước là đi tới đích, chỉ cần cuộc điện thoại vừa rồi chậm thêm mấy phút nữa, đợi Trịnh Bác Dương ký tên xong, thì anh ta có muốn đổi ý cũng không được.

Nhưng sự thật đã vậy rồi, còn có thể làm gì được nữa?

Tất thảy những chuyện này, có trách cũng chỉ trách Giang Sách chen tay vào, chó lại đòi bắt chuột, xen vào việc của người khác.

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không thể chữa khỏi bệnh cho mẹ Trịnh Bác Dương, nhưng nếu là Giang Sách thì rất khó nói trước, bởi xét cho cùng thì Giang Sách cũng tinh thông《bát quái khí châm》mà đến ông cụ Tân cũng không thể làm được.

Vậy nên Thạch Khoan hoàn toàn có lý do để tin chuyện Giang Sách trị khỏi bệnh cho bà ta.

Chỉ có điều, phải làm gì với thỏa thuận này đây?

Để nó trở thành phế thải theo cách này sao?

Ông ta không cam lòng, bản hợp đồng đã sắp được ký kết thành công rồi, vậy mà chỉ trong một tích tắc bỗng trở thành đống phế thải, Thạch Khoan sầu không sao tả xiết, sắc mặt cũng vì vậy mà trở nên khó coi hơn cả gan heo.

Về phần Trịnh Bác Dương, anh ta đắc ý đến điên rồi.

Anh ta chỉ vào Thạch Khoan nói: “Lão già gian tặc, ông tự đi mà giữ cái bản thỏa thuận đó lại bên mình đi! Tôi phải về bệnh viện thăm mẹ tôi rồi.”

“À, đúng rồi, tôi còn muốn vạch trần những hành động của ông với giới truyền thông, đưa ông ra ngoài ánh sáng, để cả thiên hạ biết tội ác ông làm ra.”

“Loại rác rưởi giống như ông mà cũng xứng làm người đứng đầu trong giới y dược sao? Tôi khinh!”

Dứt lời, Trịnh Bác Dương lập tức xoay người rời đi.

Thạch Khoan đứng phắt dậy rồi đập bàn một cái: “Bắt lại cho tôi!”

Ngay lập tức, mấy tên vệ sĩ đứng ngoài cửa lập tức giữ Trịnh Bác Dương lại, hai người vạm vỡ đối phó với một sinh viên trói gà còn không chặt, bên nào thắng bên nào thua chẳng phải đã quá rõ ràng ư?

Trịnh Bác Dương cười khẩy một tiếng: “Sao hả, không phải ông nói sẽ không làm khó người khác sao? Chẳng phải ông nói, ông là một người hiểu biết và tuân thủ pháp luật lắm sao? Giờ thấy âm mưu quỷ kế của mình bị bại lộ, nên muốn giết người diệt khẩu, Bá Vương muốn chèn ép thượng cung sao?”

Quả thực là như vậy.

Thạch Khoan cau mày, chắc chắn sẽ không có chuyện ông ta để Trịnh Bác Dương rời đi dễ dàng như vậy được, bởi một khi anh ta rời khỏi đây, thanh danh của ông ta nhất định sẽ bị ô uế, “mục tiêu” phải vất vả lắm mới đạt được cứ như vậy biến mất, thật đáng tiếc.

Nhưng nếu ra tay trực tiếp, thì làm sao?

Có vẻ như cũng không được.

Mọi người đều biết Trịnh Bác Dương tới Hiệp hội y học, nếu anh ta mất tích tại Hiệp hội y học, rồi bị giết, vậy thì Thạch Khoan sẽ giải thích với cảnh sát thế nào đây?

Tình thế trở nên khó xử.

Mà Thạch Văn Bỉnh đứng bên cạnh sắp không nhìn nổi nữa rồi, anh ta nói với điệu bộ không vui: “Ba, ba còn suy nghĩ cái gì nữa vậy? Cứ một đao thọc chết anh ta là được rồi, sau đó moi hết nội tạng ra là được không phải sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!