Trịnh Bác Dương bị chất vấn đến mức ngơ ngác: "Tôi đã cho mẹ tôi uống ít thuốc."
"Thuốc gì?"
"Toa thuốc đây."
Trịnh Bác Dương đưa toa thuốc cho bác sĩ, bác sĩ vừa cầm lên xem, suýt tức đến chết.
Bác sĩ ném toa thuốc, nổi giận đùng đùng nói: "Bác Dương, tốt xấu gì cậu cũng là sinh viên trường Đại học Y, nghiên cứu chuyên sâu về y học, chẳng lẽ nguyên lý y dược cơ bản nhất mà cậu cũng không hiểu ư? Cậu còn không hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mẹ cậu à? Bà ấy đã như thế rồi, vậy mà cậu còn cho mẹ cậu uống loại thuốc mang tính âm hàn như quyết minh tử. Cậu đang chê mẹ cậu sống quá lâu, nên muốn bà ấy sớm đi đầu thai đúng không?"
Trịnh Bác Dương nghe xong những lời này thì trợn mắt há mồm.
Thật ra anh ta cũng hiểu rõ nguyên lý này, cũng nghĩ tới khả năng sẽ xảy ra kết quả này, nhưng dưới sự khuyên nhủ của Thạch Khoan, anh ta đã từ bỏ lòng tin vào bản thân.
Trịnh Bác Dương lắp bắp: "Toa thuốc này là do ông Thạch Khoan đưa cho tôi, ông Thạch bảo..."
"Thạch Khoan ư? Ha ha." Bác sĩ nói: "Là tên Thạch Khoan trong đầu chỉ biết đến tiền kia à? Tôi đã sớm chướng mắt với ông ta rồi. Trước đây dưới sự dẫn dắt của ông cụ Tân, giới y học đã phồn thịnh đến cỡ nào, còn bây giờ nhìn lại ông ta thử xem, đúng là phá hủy toàn bộ giới y học."
"Hả? Ông Thạch không phải là hạng người đó chứ?"
"Tại sao lại không phải?" Bác sĩ nói: "Bác Dương ơi là Bác Dương, tôi thật sự coi thường cậu. Nếu hôm nay mẹ của cậu không thể cứu sống, vậy thì cậu chính là kẻ đầu sỏ, là hung thủ giết người."
Dứt lời, bác sĩ ném toa thuốc xuống sàn, thở hổn hển quay lại phòng cấp cứu, để lại một mình Trịnh Bác Dương đứng ngơ ngác ở đó, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong.
Anh ta nhìn chằm chằm vào toa thuốc ở dưới sàn, không dám tin.
"Mình thật sự đã tin tưởng nhầm người rồi ư?"
"Không thể nào, mình chỉ là sinh viên đại học nghèo rớt mồng tơi, ông Thạch có thể nhận được báo đáp gì từ trên người mình cơ chứ?"
"Ông ta chẳng yêu cầu mình chuyện gì cả, nên không thể nào hại mình được. Chắc chắn trong chuyện này đã nhầm lẫn chỗ nào đó."
Trịnh Bác Dương vô cùng đau đớn.
Nếu anh ta vì toa thuốc này mà thật sự hại chết mẹ mình, vậy thì anh ta sẽ không sống tiếp nữa.
"Không được, mình nhất định phải tìm hiểu rõ mọi chuyện."
Trịnh Bác Dương vội vã rời đi, rồi bắt một chiếc taxi, đến thẳng Xã Y học, nổi giận đùng đùng xông vào văn phòng của Thạch Khoan.
Anh ta trừng mắt nhìn Thạch Khoan.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của Trịnh Bác Dương, Thạch Khoan liền biết chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu đã cho mẹ của cậu uống thuốc chưa?” Thạch Khoan biết rõ còn hỏi.
"Rồi."
"Kết quả thế nào?"
Trịnh Bác Dương nghiến răng nghiến lợi đáp: "Sau khi mẹ tôi uống thuốc xong, bệnh tình không những không thuyên giảm, ngược lại còn nặng hơn. Bác sĩ nói là vì quyết minh tử, nên bệnh tình của mẹ tôi mới trở nên trầm trọng hơn. Bây giờ mẹ của tôi vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.”
Nghe xong kết quả này, Thạch Khoan chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Trịnh Bác Dương hỏi: "Ông Thạch, ông không có gì muốn nói ư?"
Thạch Khoan cười hỏi: "Tôi phải nói gì chứ?"
"Chẳng lẽ ông không giải thích tại sao lại xảy ra kết quả này à?"
"Giải thích cái gì? Bác Dương, tốt xấu gì cậu cũng học y, chẳng lẽ chút hiểu nguyên lý cậu cũng không hiểu à? Mẹ của cậu mang thể chất gì, còn quyết minh tử là loại thuốc nào, bà ta có thể uống được ư?"
Trịnh Bác Dương siết chặt tay thành nắm đấm: "Mẹ của tôi không thể uống quyết minh tử, vậy sao ông còn nói gì mà mạo hiểm một phen, lấy độc trị độc?"
“Tôi nói gì cậu cũng tin à?” Thạch Khoan lạnh lùng nói: “Vậy tôi nói tôi là Thích Ca Mâu Ni chuyển thế, liệu cậu có tin không?”
Già mồm át lẽ phải.
Nói khéo như rót.
Nghe thấy những lời này, Trịnh Bác Dương không thể chịu nổi nữa, gầm lên: "Thạch Khoan, ông là tên khốn, tôi và ông không thù không oán, tại sao ông lại muốn hại tôi như vậy? Tôi phải liều mạng với ông."
Nhưng anh ta còn chưa kịp ra tay, hai vệ sĩ đứng đằng sau đã nhanh chóng đi tới giữ chặt Trịnh Bác Dương.
Anh ta là sinh viên đại học yếu ớt, làm sao có thể là đối thủ của hai vệ sĩ cao to vạm vỡ? Anh ta đã bị giữ chặt, hoàn toàn không thể vùng vẫy.
Thạch Khoan lắc đầu nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, cậu đừng trách tôi."
Trịnh Bác Dương gào lên: "Không còn cách nào khác ư? Rốt cuộc ông muốn làm gì? Ông muốn tiền ư, tôi chẳng có đâu."
Tiền sao?
Thạch Khoan mỉm cười: "Tôi biết cậu không có tiền, nhưng cậu có một cơ thể cực kỳ tốt."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!