Mọi người vừa tới tòa án thì đã thấy Giang Sách đang ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế.
Thấy bọn họ tới, Giang Sách lập tức đứng dậy sửa sang quần áo rồi đi sang.
"Mọi người tới rồi sao?"
Tây Môn Tuấn có chút giật mình, anh ta thật sự không ngờ Giang Sách lại ở đây đợi thật.
Theo lý mà nói bản thân Giang Sách không thể tự mình đưa ra 900 triệu, chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ. Nhưng cả thành phố, người có khả năng cho anh mượn tiền đã bị Tôn Vĩnh Trinh chặn trước, sẽ không ai có thể giúp đỡ Giang Sách được.
Càng nghĩ, Tây Môn Tuấn càng không tìm được lý do Giang Sách gom đủ tiền trả nợ.
Anh ta dò hỏi: "Anh định trả nợ thế nào?"
Giang Sách nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi có hẹn người khác, mười mấy phút nữa sẽ đến. Anh ta sẽ giúp tôi trả hết nợ nần. À đúng rồi, không phải 900 triệu mà là 1,2 tỷ. Sau khi trả hết nợ nần, tôi muốn chuộc Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng lại."
Tây Môn Tuấn nheo mắt, cách Giang Sách chọn giống hệt những gì anh ta
nghĩ.
Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng có giá trị ba tỷ.
Chỉ cần Giang Sách đủ thông minh thì nhất định có thể tìm được người bằng lòng giúp anh, còn anh chỉ cần đưa Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng cho người đó quản lý là được.
Mặc dù công ty ở thành phố Giang Nam bị Tôn Vĩnh Trinh chèn ép nhưng những thành phố khá thì không sao.
Dùng 1,2 tỷ để đổi lấy Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng có giá trị ba tỷ, cuộc mua bán này rất đáng.
Điều này Tây Môn Tuấn đã sớm lường trước.
Anh ta cười lạnh: "Giang Sách, đừng cho là tôi không biết anh đang tính toán gì. Anh quá tự cho mọi chuyện là đúng, thật sự nghĩ rằng tất cả mọi chuyện. đều nằm trong tính toán của anh sao?"
"Nói cho anh biết, có một số việc không đơn giản như anh nghĩ."
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì cửa chính mở ra, một người đàn ông đeo mắt kính vàng dẫn theo một đám người đi đến.
Người đàn ông đó đương nhiên là Thủy Bình.
Giang Sách cười cười, tiến ra phía trước nói: "Giới thiệu với mọi người, đây là người bằng lòng trả hết tiền cho tôi - ngài Camus. Cậu ta là con lai Trung Pháp, quản lý công ty có giá trị mấy tỷ.
Tây Môn Tuấn lạnh lùng nhìn Camus rồi nói: "Ngài Camus, cậu muốn giúp Giang sách trả hết nợ nần thì đương nhiên tôi ủng hộ. Chỉ là trước đó chúng ta phải thẩm tra tài sản của cậu một chút. Nếu như thẩm tra không có vấn đề gì thì tôi lập tức tiến hành thủ tục trả nợ."
"Không có vấn đề gì." Camus vui vẻ đồng ý.
Trần Chiêu bước ra nói: "Vậy thì mời ngài Camus đi theo tôi một chuyện. Để đảm bảo tính bảo mật, những người khác ngồi đây chờ là được."
Trần Chiêu dẫn Camus rời đi, để lại những người khác ngồi lo lắng trong đại sảnh.
Trong lúc đó, Giang Sách tới trước mặt Đinh Mộng Nghiên. Anh vuốt ve gương mặt cô vài cái rồi đau lòng nói: "Em khóc sao?"
Đinh Mộng Nghiên cười cười: "Không có gì, chỉ là bụi bay vào mắt thôi."
"Xin lỗi, em đi theo anh phải chịu khổ rồi."
"Không cần xin lỗi, là em tự nguyện."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!