Giang Sách biết Kỳ Chấn nhất định sẽ đồng ý, nhưng anh cũng không có ý định lợi dụng Kỳ Chấn hoàn toàn.
Anh chủ động nói: “Chủ tịch Kỳ, cảm ơn ông đã đồng ý với lời đề nghị của tôi; để tỏ lòng biết ơn của mình, tôi quyết định tặng ông một món quà, món quà này có thể cải thiện được toàn bộ chi nhánh Giang Nam của Châu báu Hằng Tinh trong thời gian ngắn.”
“Ồ? Khoa trương đến vậy sao, món quà đó là gì vậy?”
Giang Sách ho khan một tiếng, mở miệng đáp: “Trước khi trả lời vấn đề này, tôi muốn trả lời một vấn đề khác trước.”
“Một vấn đề khác nữa sao?”
“Không sai. Chủ tịch Kỳ, ông còn nhớ đến vấn đề mà Viên Nhai Vĩ đưa ra lúc mới bắt đầu trong phòng hội nghị kia không?”
“Tôi nhớ, ông ta hỏi tôi là nếu hành động vào lúc này, Reeves không chịu tham gia thì phải làm sao bây giờ?”
Chính là vấn đề này.
Nhìn bên ngoài, thì kế sách lần này của Giang Sách đúng là vô cùng khéo léo, thành công cuốn Reeves vào vòng xoáy rồi mạnh tay làm thịt anh ta.
Nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì phải làm sao đây?
Nếu kế hoạch của anh bị Reeves nhìn thấu, hoặc là, mặc dù Reeves muốn giành lấy, nhưng lại không đủ tài chính là để đường hoàng giành lại nó, thì phải làm sao đây?
Chẳng lẽ Châu báu Hằng Tinh thật sự phải nuốt vào một số lớn mấy loại nguyên thạch rác rưởi như vậy sao?
Đương nhiên, sẽ không có khả năng đó.
Kỳ Chấn nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Thực ra, vấn đề này đúng là khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, cậu Giang này, nếu Reeves thật sự không đưa đầu ra chặn đường, vậy cậu định làm sao nữa?”
Giang Sách trả lời gói gọn trong một chữ vô cùng quyết đoán: “Mua.”
“Mua?”
“Đúng vậy, làm theo cách thường lệ, mua thôi! Có điều, tôi sẽ không mua đống hàng hóa tôi chọn ra kia, mà là mua đống hàng hóa còn thừa lại.”
Nói chuyện với người thông minh, sẽ không cần phải nói quá nhiều.
Chỉ một câu đó thôi, cũng đủ khiến Kỳ Chấn hiểu rõ toàn bộ vấn đề.
Giang Sách đã dành hơn một tuần trời để tiến hành phân loại, phân loại tất cả các loại nguyên thạch rác rưởi đang có sẵn trong kho, riêng đống nguyên thạch còn thừa lại kia thì không phân loại, chẳng phải tất cả đó đều là nguyên thạch chất lượng tốt sao?
Mặc dù chúng chưa phải loại hàng cực phẩm, nhưng chắc chắn không thể là loại đá hầm cầu rác rưởi được.
Nếu bỏ tiền thu mua đống hàng hóa đó, tuyệt đối sẽ không lỗ.
Nói cách khác, nếu Reeves không chọn cách giành lấy đống hàng mà anh đã chuẩn bị sẵn dành cho anh ta, vậy thì Giang Sách cũng phải có sự chuẩn bị phòng hờ, chẳng qua là nếu phải làm theo đường lui này thì sẽ không gây được đả kích lớn cho Reeves như kế hoạch ban đầu.
Kỳ Chấn cười: “Cậu Giang này, cậu đúng là người làm việc biết nhìn xa trông rộng, cân nhắc mọi trường hợp có thể xảy ra.”
Giang Sách cười một tiếng, rồi cố ý hỏi: “Vậy bây giờ, ông có muốn biết tôi đưa món quà gì tới cho ông không?”
Kỳ Chấn sửng sốt.
Ngay sau đó, ông ta lập tức phản ứng lại, mở miệng dò hỏi: “Chẳng lẽ cậu đem tặng tôi phần hàng hóa còn thừa lại đó?”
“Đúng vậy!”
Kỳ Chấn vừa mừng vừa lo, số hàng còn thừa lại đó mặc dù không phải đá hầm cầu, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả đều là nguyên thạch loại cực phẩm, bỏ ra hơn hai mươi tỷ đồng để mua chúng liệu có đáng không?
Tuy là không đến mức lỗ, nhưng cũng chưa chắc đã lãi được nghìn nào?
Giang Sách liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Kỳ Chấn, cười ha ha nói: “Yên tâm, nếu đã là món quà, thì đương nhiên sẽ không có chuyện ông phải bỏ tiền.”
Không bỏ tiền mà có thể lấy đống hàng hóa trong kho hàng người ta về?
Đang nói giỡn đấy à?
Ba nhà cung cấp chính không phải kẻ ngốc, họ càng không phải những người đi làm từ thiện, sao có thể vô duyên vô cớ giao hàng cho Giang Sách được?
Mặc dù trong lòng ông ta vẫn chưa thể tin, nhưng mà, đã có quá nhiều kỳ tích xảy đến với Giang Sách, anh chính là kiểu người mà mỗi thời mỗi khắc đều có thể tạo ra kỳ tích, nếu là chuyện từ miệng anh nói ra, thì nhất định sẽ thành hiện thực.
Cho nên, Kỳ Chấn chọn tin tưởng anh.
“Được, cậu Giang, tôi chờ món quà của cậu!”
Giang Sách nhấp một ngụm cà phê, nói: “Vậy thì nhờ ông chuẩn bị tốt kho hàng để vận chuyển hàng hóa, một tuần sau, tôi sẽ chuyển hết số hàng còn thừa lại từ chỗ ba nhà cung cấp lớn lại đây.”
“Được, vậy tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị cho cậu!”
......
Khu Giang Nam, tại bệnh viện nhân dân số ba trong thành phố, trong phòng bệnh xa hoa.
Reeves – tổng giám đốc Châu báu Thiệu Anh đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhìn lên trần nhà, trong đôi mắt thất thần, vô lực ấy còn có chút uể oải ỉu xìu.
Giờ phút này anh ta không có cách nào bình tĩnh nổi.
Chỉ trong vòng một ngày mà tổn thất những ba tỷ, chẳng những tiêu tốn toàn bộ tiền của công ty, mà còn thiếu nợ ngân hàng một đống tiền nữa.
Không cần nghĩ cũng biết, trong vòng hai ngày Châu báu Thiệu Anh sẽ lập tức phá sản, rồi bị ngân hàng đem đi thế chấp với bên ngoài.
Anh ta cực cực khổ khổ lâu như vậy, vất vả làm việc mới có thể gây dựng được công ty, vậy mà lại bị hủy hoại trong một tích tắc.
Không gì buồn hơn, tâm như chết lặng.
Mặc dù Reeves rất muốn phát tiết một lần ra trò, nhưng giờ phút này anh ta không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục truyền đến.
Là ông cụ Ngô, người trực tiếp lãnh đạo Reeves, tất thảy những chuyện xảy ra với anh ta ở khu Giang Nam này có lẽ đã sớm bị người nào đó thông báo cho ông cụ Ngô rồi.
Reeves duỗi tay cầm lấy điện thoại.
“Alo, ông cụ Ngô, tôi thất bại rồi.”
Thật không khó để nghe ra sự uể oải trong giọng nói anh ta, mà cũng chẳng có ý định cầu xin, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để nghe ông cụ mắng cho một trận.
Nhưng ai ngờ, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói ấm áp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!